Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 722. Âm Mưu

Chương 722. Âm Mưu


Người dịch: Whistle

"Đát. . . Đát. . ."

"Rầm rầm. . ."

Tiếng mưa rơi quanh quẩn bên tai, khí tức ôn nhu ấm áp tràn vào da thịt, nội tâm, làm cho người tâm thần thư sướng, gân cốt bách hải triệt để buông lỏng.

Đan Dương Quỳnh Dịch!

Linh vật hậu thiên nhờ dung Tiên Thiên chi khí mà thành, mỗi một giọt đều ẩn chứa Tinh nguyên cường đại, có lợi ích rất lớn đối với tinh khí thần.

Ví như tu hành pháp môn của Thuần Dương cung, còn có thể hợp lại tăng thêm sức mạnh.

Ở chỗ này, một ngày tu hành có thể so với hơn một năm tích lũy, khí tức thuần túy, Pháp lực tinh thuần, không cần phải lo lắng nhập ma.

Quỳnh dịch dương cực chuyển âm, Âm dương điều hòa, cho dù là người tu hành pháp môn thuộc âm thì cũng nhận được lợi ích không nhỏ.

Mạc Cầu chính là như vậy.

Hiện giờ hắn đã không còn biết Vương Hổ đang ở nơi nào nữa, cũng chẳng thèm quan tâm, Mạc Cầu thu liễm ý niệm, rất nhiều pháp môn chuyển động theo thứ tự ở bên trong cơ thể.

Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân!

U Minh Sách!

Diêm La Tâm Kinh!

. . .

Từng tia Pháp lực không ngừng hội tụ, giống như hải nạp bách xuyên, càng lâu thì càng nhiều.

Ở trong đan điền.

Kim Đan như đang được ngâm trong Quỳnh dịch, mỗi một lần chuyển động đều có rất nhiều Tinh nguyên tràn vào, bên trong nguyên thai cũng đang lớn mạnh với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Từ mơ hồ không rõ đến dần dần thành hình.

Nguyên thai hiển hóa đại biểu cho việc Kim Đan cảnh giới đang tăng lên, Pháp lực trong cơ thể nồng hậu dày đặc.

Lúc vừa mới tiến vào Phần Thiên điện, Mạc Cầu chỉ là sơ nhập Kim Đan trung kỳ, căn cơ còn không tính vững chắc, mà bây giờ đã đột nhiên tăng mạnh.

Không ngờ đã áp sát Kim Đan hậu kỳ!

"Hoa. . ."

Không biết lúc nào.

Trên người Mạc Cầu đột nhiên xuất hiện một sợi hỏa diễm, hỏa diễm chập chờn, cuốn theo Quỳnh dịch rơi xuống, hóa thành tư lương ngày càng tràn đầy.

Lửa này không phải là Linh hỏa luyện vào đan điền, mà là do huyết mạch của bản thân hắn hiển hóa thành.

Trong mấy môn bí truyền của Thuần Dương cung thì có hơn phân nửa môn có quan hệ với hỏa thần điểu Tam Túc Ô, Đan Dương Quỳnh Dịch ở nơi này cũng có thể kích thích huyết mạch tiến hóa.

Nếu đã biết được chỗ tốt này thì đương nhiên là Mạc Cầu sẽ không buông tha.

Huyết mạch phồng lên, từng tia hỏa diễm xuyên qua làn da, cuốn theo Linh dịch chui vào trong huyết dịch, từng bước thuần hóa cường đại huyết mạch bản thân.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Không biết đã qua bao lâu, mỗi một khắc đều không ngừng tu hành, cho dù là rất thích thú, nhưng Mạc Cầu cũng đã cảm thấy mỏi mệt.

Đột nhiên.

"Oanh!"

Một đoàn hỏa quang chói mắt bay thẳng lên không trung, hỏa diễm dài trăm mét giống như linh điểu đang vỗ cánh bay lượn, ngửa mặt lên trời huýt dài, thoải mái chi ý chấn động tứ phương.

Huyết mạch lại tăng lên một giai!

"Bạch!"

Mạc Cầu mở mắt ra, hỏa diễm lập tức lùi về cơ thể.

Lại ngẩng đầu nhìn lên, không ngờ là Quỳnh dịch ở phía trên đã không thể theo kịp tốc độ tiêu hóa của hắn, tí tách rơi xuống, chỉ thoáng chốc đã bị hắn thôn phệ.

Thời gian, sắp đến.

Một cảm giác ngộ minh dâng lên trong lòng.

Quả nhiên.

Còn chưa chờ hắn triệt để thu hồi khí tức, cửa điện ở sau lưng đã ầm ầm mở ra, một luồng Thần niệm khổng lồ quét vào bên trong.

Thái chân nhân!

Trước đây, mặc dù Mạc Cầu có thể cảm nhận được cỗ Thần niệm này, nhưng còn lâu mới rõ ràng như hiện giờ.

Thần niệm mênh mông như biển sâu vực thẳm, vô biên vô cùng, dùng một loại ba động huyền diệu đảo qua vị trí mà hắn đang đứng, rồi lại lập tức lặng lẽ thu hồi.

Thật mạnh!

Mạnh đến làm cho người ta tuyệt vọng.

Hắn có thể cảm nhận được chênh lệch giữa hai người một cách rõ ràng, không biết đây có phải là chuyện tốt không.

Mạc Cầu thu liễm tạp niệm, bay ra ngoài đại điện.

Chín chín tám mươi mốt ngày.

Tu vi từ sơ nhập Kim Đan trung kỳ tới chỉ còn cách Kim Đan hậu kỳ một bước xa nữa thôi, cơ hồ tương đương với việc tiết kiệm cho hắn trăm năm khổ tu.

Huyết mạch cũng đã tấn thăng một giai.

Nếu hắn lại thi triển U Minh Hỏa Thần Thân, sợ là có thể chống cự được với tu sĩ Kim Đan Viên mãn.

Nói cách khác, hiện giờ Mạc Cầu không cần phát bộc phát Diêm La pháp thể liền có thể chém giết với gã Tán Hoa lão tổ kia, lại còn không rơi vào thế hạ phong.

Không hổ là nơi huyền diệu của Thái Ất tông, chỉ là tám mươi mốt ngày đã khiến cho tu vi của một người biến hóa long trời lở đất.

Đương nhiên.

Tài nguyên bị hao phí cũng là một con số thiên văn, nếu như không phải Mạc Cầu lấy ra Nguyên Thận Quyết, một bộ phận Dưỡng Binh Pháp thì cũng không có được chuyện tốt này.

. . .

Nhoáng một cái, mấy năm đã trôi qua.

Toàn Chân đạo.

Từ năm năm trước bắt đầu, Đạo Chủ Toàn Chân đạo Mạc Cầu đã thoát ly Thuần Dương cung, tự lập môn hộ, đạo này dần dần vang danh tại Thái Ất tông.

Nhất là số lượng Kim Đan trong môn này, có thể nói là hiếm thấy.

Còn có Nguyên Anh truyền thừa, lại thêm chịu chi cho đệ tử, năm đó, trong số những đệ tử mới nhập môn, Toàn Chân đạo đã cướp không ít người của lục cung.

Hôm nay, đạo trường đã có chỗ khởi sắc.

Hậu sơn Tạp dịch viện.

Đệ tử phụ trách chuẩn bị đồ ăn Cát Ngũ đã làm xong việc hằng ngày, y phủi phủi tay rồi đi bộ vào trong gian phòng của mình.

Đóng cửa lại, chân mày của y bỗng nhiên nhíu lại:

"Ai?"

"Là ta."

Trong góc phòng, bùn đất bỗng nhiên nhúc nhích, một vật từ bên trong nhảy ra:

"Ngũ ca, từ khi chia tay đến giờ huynh vẫn khóe chứ."

Vật này lớn chừng bàn tay, là một con Toản Địa thử, bất quá nó lại biết nói tiếng người, giọng nói nhỏ như dây tóc chui vào trong tai Cát Ngũ.

"Có việc gì?"

Cát Ngũ mặt không đổi sắc, giống như ngày thường cởi giầy ra:

"Ngươi cũng to gan thật đấy, vạn nhất bị người phát hiện, ta chết chỉ là chuyện nhỏ, nếu như làm hỏng đại sự của quận chúa..."

"Yên tâm, con Toản Địa thử này chỉ là phàm vật, đệ chỉ muốn nói ba câu thôi, nói xong liền đi." Toản Địa thử vặn vẹo thân thể, nói:

"Theo như tin tức mà chúng ta do xét được trong mấy năm này, Toàn Chân Đạo Chủ tu vi bất phàm, bất quá quanh năm bế quan, không để ý tới tục sự, đa phần đều là do vợ chồng Vương Hổ và Vương Thiền quản lý."

"Còn về vị Tần Tư Dung kia. . ."

"Ta đã gặp qua Tần Tư Dung." Cát Ngũ khoát tay, trên mặt lộ ra ý cười khinh thường:

"Tuy rằng tu vi của người này rất cao, nhưng chỉ vừa mới sinh ra linh trí, bây giờ còn đang ham ăn tục uống, giống như một đứa trẻ chưa trưởng thành, không đủ gây sợ."

"Vậy sao." Toản Địa thử gật đầu:

"Vậy thì tốt, nếu như sau này Thái Ất tông muốn trấn áp chúng ta thì sẽ lấy Toàn Chân đạo làm chủ, nhiệm vụ hàng đầu của chúng ta khi nhập giới này chính là phá hư Toàn Chân đạo."

"Khoảng thời gian trước, có người liên hệ quận chúa, bọn hắn cũng đang muốn hạ thủ với người của đạo trường, huynh có thể điều tra được khi nào thì Đạo Chủ Mạc Cầu sẽ đến Thái Ất đại điện không."

"Khi đó, chính là cơ hội của chúng ta."

"Ngươi quá để mắt ta." Vương Ngũ trợn trắng mắt:

"Tên Mạc Cầu kia rất kỳ lạ, dường như pháp môn mà hắn đang tu luyện có chút quan hệ với Âm gian truyền thừa của chúng ta, ta căn bản không dám xuất hiện ở gần hắn."

Bên ngoài thì Thuần Dương cung có tám vị Kim Đan, nhưng bên trong còn có một vị danh hào Tuyệt Âm Thiên Quan, tên Tống Giới, chính là cao thủ Kim Đan hậu kỳ.

Tống Giới đã từng đạt đến Kim Đan Đỉnh phong, cũng từng thử xung kích Nguyên Anh cảnh.

Nhưng mà. . .

Cuối cùng vẫn chưa thể công thành, còn làm cho đạo đồ bị gián đoạn, tu vi thụt lui, thực lực cũng không bằng lúc trước.

Mấy năm này, Mạc Cầu thường xuyên đến Tuyệt Âm động phủ.

Một là bởi vì pháp môn mà đối phương đang tu luyện làm cho thể chất dương cực sinh âm, cũng giống như hắn, thứ hai là vì kinh nghiệm của đối phương có ích rất nhiều với hắn.

Càng quan trọng hơn là, tính tình của hai người cũng khá hợp nhau.

"Tiến giai Nguyên Anh, khó lại càng khó."

Tống Giới đã sống hơn tám trăm tuổi, vào mấy chục năm cuối đời này, ông ta đã không còn tiếp tục tu hành nữa, ngược lại đang vui vẻ viết sách, cho nên cũng không để ý việc chia sẻ kinh nghiệm.

Trong động phủ, Tống Giới đặt chén Linh trà xuống, khẽ vuốt râu nói:

"Muốn thành Anh thì nhất định phải phá đan, nói cách khác, một vị Tông sư Kim Đan, một đời chỉ có một cơ hội có thể thử đột phá cảnh giới."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Kim Đan vỡ vụn, nếu muốn khép lại lần nữa là chuyện gần như không khả năng.

Tống Giới là nhờ được Linh đan của tông môn trợ giúp nên mới miễn cưỡng bảo vệ được tu vi Kim Đan hậu kỳ, kì thực Kim Đan trong cơ thể cũng đã tràn đầy khe hở.

"Nó có hai điều khó, chia nhỏ ra thành các chuyện khác nhau."

"Xin lắng tai nghe!"

"Cái khó của nó chia làm hai kiếp nội và ngoại." Tống Giới mặt lộ nghiêm túc, nói:

"Nội kiếp không dễ, ngoại kiếp càng khó!"

Dường như Tống Giới đang nhớ lại tình cảnh lúc ấy, ánh mắt ông ta khẽ biến, vô thức xuất hiện một chút e ngại, thật lâu sau mới than khẽ lắc đầu, tiếp tục nói:

"Bên trong Kim Đan của Tông sư đang uẩn dưỡng Nguyên thai, Nguyên thai muốn ra ngoài thì điều đầu tiên là phải đánh vỡ được sự ràng buộc giữa Kim Đan với bản thân."

"Cho nên nội kiếp chính là ràng buộc giữa Kim Đan và Nguyên thai!"

"Giống như nữ nhân sinh con vậy, cho dù có sinh sản thuận lợi thì cũng sẽ cảm thấy đau, đây là chuyện khó tránh khỏi."

". . ." Mạc Cầu nhìn ông ta bằng ánh mắt cổ quái:

"Ví dụ này của tiền bối rất sinh động."

"Ha ha. . ." Tống Giới cười to:

"Tu sĩ chứng Nguyên Anh, há không phải giống như nữ nhân sinh con sao?"

"Cũng đúng." Mạc Cầu lắc đầu, nói:

"Mời tiền bối tiếp tục."
Bạn cần đăng nhập để bình luận