Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 877. Đệ Lục Quan

Chương 877. Đệ Lục Quan


Người dịch: Whistle

"Không cần phải lo." Vương Hổ mở miệng khuyên nhủ:

"Sư tôn Pháp lực thông thần, thực lực cao minh, cho dù thân thể của sư mẫu bị thương thì cũng không có chuyện gì đâu."

Trầm ngâm một chút, y tỏ vẻ ngưng trọng nói:

"Ta vào đây."

Nói xong, không chờ Diệp Toàn Chân mở miệng, Vương Hổ đã hóa thành một tia điện quang lao vào trong dãy núi, chớp mắt đã hoàn toàn biến mất.

Nơi này là động thiên Thượng Thanh Huyền U.

Là căn cơ của Toàn Chân đạo, không nằm trên dương thế, cũng không nằm dưới Âm gian, mà là ở trong một thế giới động thiên.

Dãy núi này chính là cấm địa của Toàn Chân đạo.

Do vô số đệ tử tông môn tiêu tốn mấy trăm năm mới xây dựng thành, lại còn có trận pháp mà Mạc Cầu thôi diễn, Thái Ất tông và Lỗ vương phủ duy trì.

Hiện giờ, tòa đại trận thông thiên triệt địa này đã bao trùm phạm vi ngàn dặm xung quanh.

Ở trong phạm vi này, Mạc Cầu có thể mượn lực lượng trận pháp cưỡng ép chém giết một vị Nguyên Anh hậu kỳ ngưỡng hoặc Quỷ Vương hậu kỳ.

Vương Hổ đáp xuống trước cửa một tòa động phủ, quỳ một chân trên đất:

"Sư phụ, đệ tử Vương Hổ cầu kiến!"

Trong động phủ không có tiếng đáp lại.

Vương Hổ thấy thế liền không rên một tiếng, yên lặng quỳ gối ở nơi đó, gục đầu xuống, dường như nếu không gặp được người thì y sẽ không có ý định đứng dậy.

Thật lâu sau.

"Ông. . ."

Thạch môn run rẩy từ từ mở ra.

Ánh mắt Vương Hổ nhúc nhích, chắp tay thi lễ rồi mới đứng lên bước vào trong động phủ.

Động phủ đen thui, đưa tay không thấy được năm ngón, còn tràn ngập một loại tĩnh mịch, bi thương chi ý, cũng làm cho y cảm thấy không ổn.

"Đát. . ."

Tiếng bước chân vang lên.

Thạch môn rộng mở, Vương Hổ có thể thấy được hai bóng người ở bên trong.

Mạc Cầu khoanh chân đả tọa, ánh mắt tĩnh mịch, sắc mặt cứng đờ, toàn thân không có chút sức sống nào.

Tần Thanh Dung ngồi đối diện hắn, trên người bị sương lạnh bao phủ, chân mày buông xuống, trên lông mi dài treo đầy những giọt sương, trên quần áo còn có một lớp băng.

Nếu như nói trên người Mạc Cầu không còn khí tức, vậy thì Tần Thanh Dung chính là một bức tượng người bị đóng băng, chuyện này làm cho sắc mặt Vương Hổ đại biến.

"Sư phụ. . ."

"Sư mẫu thế nào rồi?"

Mí mắt của Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, thật lâu sau mới chậm rãi mở miệng, giọng khàn khàn giống như đang kéo ống bễ:

"Có việc gì?"

". . ." Vương Hổ há mồm, muốn nói lại thôi.

Y có nhìn ra được, tình trạng của Tần Thanh Dung đang cực kỳ không ổn, sư phụ không muốn nhắc tới chuyện này, nếu như mình nói thêm nữa thì sợ là sẽ không tốt.

Vương Hổ lập tức lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng mở miệng:

"Hồi sư phụ, Thiền nhi có thai, nhờ con xin ngài mấy viên Âm Thai Uẩn Thể Hoàn."

"Ngô. . ." Trong con ngươi tĩnh mịch của Mạc Cầu rốt cục xuất hiện một tia sinh cơ, hắn nhẹ gật đầu rồi tiện tay ném ra một bình Đan dược:

"Một tháng một viên, từ từ luyện hóa, nhớ uống thường xuyên."

"Vâng!" Vương Hổ trả lời rồi đưa tay nhận lấy.

Loại bảo đan này chính là thánh dược dành cho người phụ nữ có thai, không chỉ có thể gia tăng tu vi mà còn làm cho thai nhi có tiềm năng cực lớn.

Cho dù là người bình thường thì cũng sẽ có được thiên phú tu hành.

Thậm chí nếu như là thiên phú dị bẩm thì còn có thể biến thành một loại Đạo thể nào đó.

Chỉ tiếc là loại bảo đan này rất khó luyện, cần rất nhiều Linh dược của hai giới âm dương, trong Thái Ất tông hiện giờ cũng chỉ có Mạc Cầu có thể luyện chế.

"Còn có một chuyện."

Nghĩ nghĩ, Vương Hổ mở miệng nói tiếp:

"Gần đây hình như Tần sư muội có chút không thích hợp, ba phen mấy bận đều muốn đến cầu kiến sư mẫu, nhưng đã bị Diệp sư muội khuyên nhủ."

"Không cần phải quan tâm đến nó!"

Mạc Cầu lạnh lùng nói, thậm chí còn mang theo một chút buồn bực:

"Không có chuyện gì khác thì đi đi."

". . ."

Vương Hổ giật mình trong lòng, vội vã cúi đầu:

"Vâng!"

Trong ấn tượng của y, sư phụ Mạc Cầu vẫn luôn hỉ nộ bất lộ, y chưa bao giờ phát hiện được tâm tình hắn chập chờn.

Cho dù là Mạc Cầu có ra tay tàn sát rất nhiều sinh mệnh thì thần sắc vẫn rất thản nhiên.

Mà nay. . .

Vương Hổ nhìn thấy sư mẫu đã bị đóng băng triệt để, trong lòng liền trầm xuống, cúi người hành lễ, chậm rãi lui ra ngoài động phủ, nhìn thạch môn từ từ khép lại.

"Thế nào rồi?"

Diệp Toàn Chân bước tới gần.

"Có chút không ổn." Vương Hổ lắc đầu:

"Tình trạng của sư mẫu. . ."

Y há to miệng, im ắng than nhẹ, chỉ đành lắc đầu.

"Haizz!"

Diệp Toàn Chân nói:

"Thời buổi rối loạn, Tông chủ có việc tương chiêu, Lỗ vương cũng truyền tới tin khẩn, ngay cả Tư Dung cũng không bớt lo, không biết muốn làm. . ."

"Tông chủ!"

Lúc này, một giọng nói kinh hoảng từ phía sau vội vã truyền đến:

"Tần sư thúc tổ binh giải!"

"Cái gì?"

Vương Hổ, Diệp Toàn Chân kinh hãi.

. . .

"Có lẽ Tư Dung cảm thấy nhục thân của mình là của sư mẫu, có lẽ là có suy nghĩ khác, nên đã binh giải chuyển thế, không biết tung tích."

Trong động phủ.

Diệp Toàn Chân nghiêm giọng mở miệng.

Tuy rằng bối phận của nàng thấp, nhưng tuổi tác lại không nhỏ, nhất là vào lúc Tần Tư Dung mới sinh linh trí, nàng chính là người phụ trách chăm sóc.

Cho nên từ trước tới giờ nàng đều gọi thẳng tên của Tần Tư Dung.

"Ta đã thi pháp tìm kiếm thân thể chuyển thế của nó, chỉ cần còn ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U liền có thể tìm được, chỉ sợ là. . . Nó không ở chỗ Động thiên này."

Mạc Cầu xếp bằng ở đối diện Tần Thanh Dung, mặt không đổi sắc.

Nếu như là lúc trước, hắn chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp tìm kiếm Tần Tư Dung, thậm chí là dụng tâm dạy bảo, cởi bỏ chấp niệm hoặc là phiền não của nó.

Hiện giờ. . .

Hắn không quan tâm.

Diệp Toàn Chân cẩn thận nhìn Mạc Cầu một cái rồi vội vàng cúi đầu xuống.

Nàng biết tâm ý của Tần Tư Dung đối với Mạc Cầu, hơn nữa cũng hiểu là suy nghĩ này rất không nên, có lẽ là chuyện này chính là nguyên nhân thúc đẩy Tần Tư Dung đưa ra quyết định như vậy.

Bất quá.

Tần Tư Dung không chỉ có nhục thân của Tần Thanh Dung, mà còn có trí nhớ của nàng.

Tình cảm đối với Mạc Cầu đã cắm rễ bên trong bản tính, nhưng Tần Tư Dung lại biết rằng bản thân mình chỉ là một vật thay thế.

Nhiều năm qua, Tần Tư Dung đã chịu đủ ký ức và ý nghĩ xằng bậy tra tấn.

Sau khi gặp lại Tần Thanh Dung thì cũng đã sụp đổ, cho nên liền lựa chọn giải pháp triệt để ngăn cách với bộ cơ thể này, binh giải chuyển thế.

So với một Tần Thanh Dung xa lạ.

Diệp Toàn Chân càng cảm thấy đau lòng cho Tần Tư Dung hơn.

Thậm chí.

Có lúc nàng còn từng oán trách Mạc Cầu.

"Vật này tên là Lục Đạo Bàn."

Một giọng nói cắt ngang suy nghĩ của nàng, Mạc Cầu đưa tới một cái la bàn:

"Chiêu vương truyền thừa có liên quan đến bí pháp Lục Đạo Luân Hồi, ta tìm được thứ này từ trên người của Sở Hùng, nó có thể giúp ngươi tìm kiếm Tư Dung."

"Chỉ cần thân thể chuyển thế xuất hiện ở trong phạm vi ngàn dặm thì sẽ có cảm ứng."

"Vâng." Hai mắt Diệp Toàn Chân sáng lên, vội vã tiếp nhận, có thứ này này thì việc tìm kiếm chuyển thế chi thân sẽ dễ dàng hơn nhiều.

"Đúng rồi."

Nàng lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói:

"Hình như tin khẩn mà Lỗ vương truyền đến có liên quan đến Chiêu vương, trong tin nói mời sư tổ ngài đi tới Âm phủ một chuyến."

"Lúc nào?"

"Không quá ba ngày."

Mạc Cầu ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Thanh Dung đã bị đóng băng hoàn toàn, sắc mặt dần dần ngưng trọng, trong mắt hiện lên sát cơ nồng đậm.

Bên trong thứuc hải.

Thập Phương Sát Giới hiển hiện.

"Ông. . ."

Tinh quang tịch diệt, Thập Phương Sát Giới đã tiến giai đệ Lục quan.

"Ngang!"

Một cỗ sát niệm vô hình vô chất lặng lẽ hiện lên, sát niệm này gần như che đậy toàn bộ Thần hồn, làm cho người trầm luân.

Diệp Toàn Chân chỉ cảm thấy lòng mình phát lạnh, lại nhìn sang Mạc Cầu, trong mắt chỉ có một mảnh đen kịt, giống như có một cái lỗ đen thôn phệ vạn vật đang xuất hiện ở trước mắt, làm cho thần hồn của nàng run rẩy.

Chỉ trong một cái chớp mắt, hoàn cảnh lại khôi phục như bình thường, giống như cảnh tượng vừa rồi đều là ảo giác vậy, chỉ có mồ hôi lạnh khắp cả người làm cho nàng vẫn còn cảm thấy sợ hãi.

Mạc Cầu đứng dậy:

"Đi!"

....

Mông Sơn và Tâm Kiếm Quận chúa bước ra đại điện, quay lại nhìn chủ nhân của tòa đại điện này một cái rồi hóa thành hai vệt độn quang lao đi.

"Không ngờ là Ung Tuyết Thiên quỷ lại có quan hệ với Chiêu vương."

Trên đường đi, Mông Sơn lắc đầu:

"Bất quá ngẫm lại thì cũng rất bình thường."

"Năm đó, phụ vương bị Vân Lôi lão ma tập kích thì vốn không nên bị thương nặng như vậy, chuyện này chắc chắn là do Ung Tuyết Thiên quỷ ra tay."

"Không sai." Tâm Kiếm Quận chúa gật đầu:

"Ung Tuyết Thiên quỷ muốn truyền thừa của Lỗ vương, Chiêu vương muốn Thiên Hà Thủy Kính và Lỗ vương Quỷ vực, bọn hắn liên thủ cũng là chuyện đương nhiên."

"Sau khi đắc thủ thì mỗi người đều sẽ có được thứ mình cần."

Thiên Hà Thủy Kính là chí bảo truyền thừa của Lỗ vương, cũng là vật quan trọng để mở ra Táng Long Thiên.

"Muội muội." Mông Sơn nhíu mày, nghiêng đầu nhìn sang:

"Muội có biết lão Ung Tuyết Thiên quỷ này có lai lịch gì không?"

"A. . ." Tâm Kiếm Quận chúa cười khẽ:

"Chuyện này ngoài vương gia ra thì không có quỷ nào biết được."

"Bất quá nếu như lão ta đã có được thực lực như vậy lại còn mai danh ẩn tích nhiều năm cũng không dám thò đầu ra, lai lịch thân phận sợ là sẽ không bình thường."

"Đúng vậy !" Mông Sơn híp mắt, lại lạnh lùng hừ một tiếng:

"Như thế cũng tốt, lão ta giấu rất kín kẽ, bên phía Chiêu vương vẫn luôn không biết lão ta đã xuất ra chuyện, hiện nay lại còn chủ động liên hệ."

"Chúng ta có thể bắt hết bọn chúng chỉ trong một lần!"

"Trư Cùng cũng không phải kẻ dễ đối phó." Tâm Kiếm Quận chúa chắp tay:

"Đợi chút nữa còn phải làm phiền Sơn tướng quân."

"Đi thôi!"

Mông Sơn cười nhạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận