Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 241. Tiên Phường (Thượng)

Chương 241. Tiên Phường (Thượng)


Người dịch: Whistle

Để có thể giải quyết triệt để tràng ôn dịch này thì còn rất lâu nữa.

Nhưng mà nhờ có quyển sổ ghi chép của Huyền Y giáo nên Mạc Cầu đã tìm được thuốc giải, công lao cũng đã vào tay.

Cho nên hắn mới có thể sớm tới đây đổi Linh dược, cũng từ chỗ của Đổng Tịch Chu nhận lấy cơ hội tham gia Phường thị của Tiên gia.

"Thông Tâm quả."

Gã quản sự mặc áo màu tím lộ ra vẻ xấu hổ, hai tay xoa xoa, nhìn về phía sau mấy lần rồi nói:

"Mạc đại phu, có thể đổi thứ khác được không?"

"Nha!" Mạc Cầu nhíu mày:

"Tại sao?"

"Là như thế này." Quản sự tới gần, hạ giọng nói:

"Tiết đạo trưởng đã sớm phân phó là phải giữ lại Thông Tâm quả cho ngài ấy, ngài ấy cần dùng nên. . ."

Tiết đạo trưởng là quản sự nội vụ, cũng là một trong mấy người có quyền thế nhất ngoài đại quản sự Tiên Thiên ra.

Cũng là cấp trên của tên quản sự này.

"Cho nên ngươi liền không thể đưa cho ta?" Giọng Mạc Cầu trầm xuống:

"Nếu như ta nhất định phải có thì sẽ như thế nào? Chẳng lẽ Hạ quản sự muốn phá hư quy củ của Lục phủ sao?"

Thông Tâm quả cần dùng công lao để đổi, hiển nhiên là Tiết đạo trưởng không đủ công lao, nên chỉ đành lưu lại lời nhắn.

Đổi lại là người bên ngoài, đại khái là sẽ nể mặt vị đạo trưởng này.

Nhưng Mạc Cầu thì không!

Thông Tâm quả có tác dụng rất lớn với hắn.

"Chuyện này. . ."

Hạ quản sự biến sắc.

"Hạ quản sự không cần phải khó xử." Một giọng nói thư giãn vang lên, chính là Tiết đạo trưởng nghe tin chạy tới:

"Mạc đại phu, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ a!"

"Tiền bối." Mạc Cầu chắp tay:

"Rất xin lỗi, Thông Tâm quả đối với vãn bối có tác dụng lớn, không thể bỏ qua, mong rằng đạo trưởng bỏ thứ yêu thích."

"Mạc đại phu đã lấy được đủ công lao, quy củ vốn nên như thế, Tiết mỗ cũng không còn gì để nói." Tiết đạo trưởng khẽ vuốt râu, sau đó lại thở dài nói:

"Nhưng mà không biết Mạc đại phu cần Thông Tâm quả để làm gì, tại hạ có thể dùng những vật khác đến đổi?"

"Thực không dám giấu giếm!"

Trên mặt hắn lộ ra vẻ nghiêm túc:

"Thông Tâm quả có tác dụng tẩy luyện tinh khí thần, việc này liên quan đến con đường võ đạo của Tiết mỗ có thể tiến thêm một bước hay không, cho nên Tiết mỗ không muốn bỏ lỡ."

Tiết đạo trưởng đã tròn năm mươi tuổi, nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này, sau này sợ là không còn hi vọng gì nữa.

"Chuyện này. . ." Mạc Cầu nhíu mày.

Đoạn đường võ đạo của người khác là căn nguyên oán hận của tuyệt đại đa số người tập võ, thường là không chết không thôi.

Mặc dù lần này bản thân hắn chiếm lý, nhưng đối phương có ghi hận trong lòng hay không thì còn chưa thể biết được.

Đương nhiên là Mạc Cầu sẽ không sợ người này, nhưng nếu vì vậy mà trêu chọc một vị đại quản sự của Lục phủ là chuyện không có lý trí.

Dù sao thứ này cũng là do Đổng Tịch Chu cần, mà không phải là hắn.

Trên mặt không khỏi lộ ra vẻ chần chờ.

"Mạc đại phu." Thấy sắc mặt Mạc Cầu biến đổi, ánh mắt Tiết đạo trưởng chớp động, lập tức mở miệng lần nữa:

"Ngoại trừ Thông Tâm quả ra thì phần thưởng lần này còn có Bồ Đề đan, có thể trợ giúp người tập võ cường đại Chân khí."

"Nếu như Mạc đại phu nguyện ý bỏ qua thứ yêu thích, Tiết mỗ nguyện lấy ra một bình Bồ Đề đan để trao đổi Thông Tâm quả."

Bồ Đề đan không hiếm bằng Thông Tâm quả, nhưng càng phù hợp với Mạc Cầu hơn, vả lại số lượng cũng nhiều hơn.

Ăn vào thì có thể đề cao tu vi trong khoảng thời gian ngắn.

"Ngoài ra. . ."

"Nghe nói Mạc đại phu muốn đi Vân lâu để đổi công pháp, Tiết mỗ cũng có thể cung cấp một cơ hội."

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên.

Vân lâu cất giữ mấy vạn quyển sách, trong đó có vô số pháp môn tinh diệu, Vô Định kiếm cũng lấy được từ đó.

Hắn còn định đi thêm một chuyến nữa, tiếc là vẫn luôn không có cơ hội.

Lần này hắn thật sự động tâm.

Dù sao thì đi phường thị tu tiên cũng chỉ được thêm kiến thức mà thôi, thứ mà đối phương cho lại là chỗ tốt thực sự.

"Chậm đã!"

Đúng lúc này, giọng nói dồn dập của Đổng Tịch Chu vang lên, vậy mà ông ta cũng chạy tới đây.

"Mạc Cầu, đừng nên đáp ứng!"

"Tiền bối!"

"Đổng huynh."

Hai người đáp lời, một giọng thì nhẹ nhàng, một giọng thì mang theo vẻ không vui.

Tiết đạo trưởng vẫn luôn mây trôi nước chảy, mặt không đổi sắc, lúc này cũng không nhịn được mặt lộ vẻ không vui:

"Đổng huynh, huynh có ý gì?"

"Tiết huynh, xin lỗi." Trên trán Đổng Tịch Chu toát đầy mồ hôi, trong lòng ông ta thầm may mắn là mình tới kịp, chắp tay nói:

"Thông Tâm quả là ta nhờ Mạc Cầu đổi, để chuẩn bị cho tiểu nữ, cho nên không thể nhường lại được."

Hai người đều quen biết nhau, đều là nhân vật trên Tiềm Long Sồ Phượng bảng năm đó, thậm chí ngay cả thứ tự đều tương xứng.

Chẳng qua là cuộc đời của mỗi người thì lại khác nhau.

"Đổng Tiểu Uyển?" Tiết đạo trưởng xiết chặt tay, trong mắt giống như có ý nghi kị:

"Đổng huynh, Tiểu Uyển còn nhỏ, sau này còn có cơ hội, nhưng tại hạ thì đã không đợi được nữa."

"Nếu như có thể nhường cho Tiết mỗ một lần, tại hạ vô cùng cảm kích!"

"Vậy cũng không được." Đổng Tịch Chu không hề nhượng bộ chút nào:

"Đúng là tuổi của Tiểu Uyển không lớn lắm, nhưng cánh cửa Tiên Thiên cũng không phải dễ phá như vậy, không thể bỏ qua bất cứ cơ hội nào."

"Con đường võ đạo nằm ở chỗ tranh, chỗ phạt, thẳng tiến không lùi, chuyện như vậy há có thể nhường được?"

"Ngươi. . ." Đôi mắt của Tiết đạo trưởng co rụt lại, quần áo run run, sau đó liền mặt không biểu tình nhìn về phía Mạc Cầu:

"Mạc đại phu, công lao ở trên người của đại phu, chuyện này chỉ có đại phu có thể quyết định được."

"Lời hứa của ta vẫn còn tác dụng, thậm chí còn có thể tăng thêm một ngàn lượng bạc!"

"Hửm. . ." Mạc Cầu lộ ra vẻ chần chờ.

"Mạc Cầu." Đổng Tịch Chu đột nhiên mở miệng:

"Nếu như đưa Thông Tâm cho ta, ngoài chuyện đã đáp ứng ra thì ta cũng có thể cho ngươi tiến vào Vân lâu một lần nữa."

"Nha!" Ánh mắt Mạc Cầu nhất động:

"Thành giao!"

Bất luận như thế nào, Phường thị Tiên gia đối với hắn có dụ hoặc quá lớn, lại còn có cơ hội tiến vào Vân lâu một lần.

Giao dịch này không lỗ.

"Hừ!" Tiết đạo trưởng hừ lạnh, ánh mắt đảo qua hai người, tức giận phẩy tay áo bỏ đi, lóe lên một cái rồi biến mất.

"Một tên tiểu nhân." Đổng Tịch Chu khinh thường hừ nhẹ:

"Mạc Cầu, ngươi nhớ cẩn thận một chút, họ Tiết này nhìn như rộng lượng, bộ dạng đạo cốt tiên phong, nhưng kì thực lại là người có tâm tính nhỏ nhen, không có lòng độ lượng, người khác không biết chuyện này nhưng ta thì lại rất rõ ràng."

"Vâng."

Mạc Cầu gật đầu, cũng không thèm để ý.

Không thành Tiên Thiên thì đã không thể nào uy hiếp được hắn.

. . .

Trên xe ngựa.

Đổng Tịch Chu cẩn thận thu hồi Thông Tâm quả, nhìn về phía Mạc Cầu rồi mở miệng nói:

"Phường thị sẽ bắt đầu vào giờ Dậu, giờ Hợi liền kết thúc, ngươi trở về chuẩn bị một chút đi, đến lúc đó cùng đi với Tiểu Uyển."

"Hôm nay?"

Mạc Cầu khẽ giật mình.

"Ừm." Đổng Tịch Chu gật đầu:

"Chính là hôm nay, Phường thị chỉ tổ chức hai ngày, ngày thứ hai cấm người tập võ tiến vào."

Cho nên đối với bọn hắn mà nói thì chỉ có một cơ hội là ngày hôm nay.

"Hả?" Biểu lộ của Mạc Cầu liền thay đổi, sắc mặt không khỏi trầm xuống, trong lòng cũng sinh ra một cơn giận:

"Nói cách khác, nếu như trước ngày hôm nay mà ta không thể vào lấy được Thông Tâm quả thì tiền bối sẽ không thể thực hiện được hứa hẹn."

Đây chẳng phải là tay không bắt sói sao!

"Không phải ngươi cũng đã đắc thủ rồi à." Đổng Tịch Chu thì lại mặt không đổi sắc, bất vi sở động nói:

"Huống hồ, cho dù không thể đi phường thị Tiên gia thì ta cũng có thể lấy ra thù lao khiến ngươi hài lòng."

"Hừ!" Mạc Cầu hừ lạnh.

Chuyện đã tới nước này thì có nhiều lời cũng vô ích, chỉ làm hắn càng tức giận thêm mà thôi.

Mạc Cầu liền trầm trầm nói:

"Khi đi phường thị Tiên gia thì phải chú ý những gì?"

"Nói ít, hỏi ít, nghe nhiều, tuyệt đối đừng gây chuyện." Đổng Tịch Chu nghiêm mặt mở miệng:

"Vì tổ chức phường thị mà Lục phủ đã bỏ ra rất nhiều khí lực, họ quyết không cho phép có người tới quấy rối."

"Vả lại, người tới đó đều không có kẻ nào yếu cả, cho dù là người tập võ thì phần lớn cũng là cao thủ Tiên Thiên."

"Không muốn chết một cách không minh bạch thì đừng có nhiều chuyện!"

Mạc Cầu gật đầu.

Đây là đương nhiên.

"Còn nữa." Ánh mắt Đổng Tịch Chu chớp động, tiếp tục nói:

"Trước khi vào đó thì tốt nhất là ngươi nên nghĩ cách che giấu dung mạo và khí tức của mình một chút đi, miễn cho lúc trở ra bị người nhớ thương."

"Nhớ thương?" Sắc mặt Mạc Cầu khẽ biến:

"Chẳng lẽ sẽ có nguy hiểm hay sao?"

"Phường thị lần này được tổ chức cho tất cả những người tu tiên ẩn giấu trong thế tục ở tam châu Thanh, Dự, Bình, cho dù là Lục phủ thì cũng không có thực lực và cũng không dám chưởng khống toàn bộ." Đổng Tịch Chu mở miệng:

"Theo ta được biết, rất có thể là người của Nghịch Minh và Huyền Y giáo cũng sẽ trà trộn vào trong này để tìm kiếm cơ duyên."

Mạc Cầu hiểu rõ.

Phường thị này cũng giống như một thị trường giao dịch ngầm cỡ lớn, những người vào đó đều che giấu tung tích, không lộ chân dung.

Ở trong phường thị thì mọi người không thể làm loạn.

Nhưng ra ngoài phường thị, nếu là bị người hữu tâm ghi nhớ, không chừng sẽ gặp được nguy hiểm.

Hơn nữa những người vào được phường thị này đều là cao thủ, phàm là có người nảy sinh ý đồ xấu thì đều có thể khiến cho bọn hắn mất mạng.

Đương nhiên là phải cực kỳ thận trọng.

"Tiền bối." Trong lòng Mạc Cầu nghĩ vậy, lại hiếu kì hỏi:

"Mỗi năm đều sẽ có người tổ chức loại phường thị Tiên gia này sao?"

"Làm sao có thể." Đổng Tịch Chu bật cười:

"Tu tiên giả khác với chúng ta, sau khi giao dịch một lần, có khả năng là mấy năm sau cũng sẽ không tiếp tục giao dịch nữa."

"Bình thường, cách mấy năm thì phường thị Tiên gia mới được tổ chức 1 lần, hơn nữa địa phương tổ chức cũng sẽ do mấy châu lận cận thay phiên nhau, Lục phủ chiếm cứ Đông An phủ chừng trăm năm, cũng chỉ tổ chức được mấy lần mà thôi."

"Mấy châu lận cận?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Xem ra, tu tiên giả rất ít."

Tu tiên giả của mấy châu cộng lại tổ chức một lần hội nghị, vậy mà đều phải chờ mấy năm.

Số lượng này thiếu hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của hắn!

"Ngươi nghĩ sao." Đổng Tịch Chu cười khẽ, nghĩ nghĩ, rồi từ trong cái hộp gỗ bên cạnh lấy ra một tảng đá:

"Mặt khác, đa số người tu tiên đều sẽ không dùng vàng bạc, mà chủ yếu giao dịch bằng thứ này."

Nói xong ông ta liền giơ tảng đá trong tay lên, sau đó lại lập tức thu hồi, trông rất cẩn thận.

"Đây là. . ." Mạc Cầu ngây người.

"Nó tên là Linh thạch." Đổng Tịch Chu cẩn thận cất kỹ tảng đá, thái độ không thua gì khi cất Thông Tâm quả:

"Vật này cực kỳ hiếm thấy, một viên có thể đổi được vạn kim, đồng thời cũng là tiền mà tu tiên giả dùng để giao dịch."

"Ngươi không có Linh thạch, cho nên lần này chỉ có thể đi tới đó xem một chút, hoặc là nhìn xem có thể mua một chút vật phàm tục hay không."

"Ây. . ." Mạc Cầu há to miệng.

Hắn có viên đá này!

Mấy năm trước, trong cái hộp Hắc Sát bí lục mà hắn lấy được từ tay Hắc Sát giáo liền có hai cục đá này.

Mà hình như 2 cục rất ít.

Nhưng khi nhìn thấy bộ dạng của Đổng Tịch Chu, sợ rằng toàn bộ tài sản của ông ta cũng chỉ mua được một viên này thôi.

. . .

Màn đêm buông xuống.

Mạc Cầu kiểm tra lại những món đồ trên người mình một lần.

Hai viên 'Linh thạch' màu xám, một khối thép không biết tên, có Hỏa Long bội mà hắn mang theo bên người nhiều năm qua.

Linh thạch thì đến từ Hắc Sát giáo, khối thép và Hỏa Long bội đều lấy được từ lúc ở Giác Tinh thành.

Ngoại trừ lệnh bài điều khiển hành thi ra thì những vật này chính là toàn bộ những thứ hư hư thực thực có liên quan đến tu tiên giả ở trên người hắn.

Mạc Cầu khoác thêm chiếc áo bào đen, mang lên một cái mặt nạ màu đen.

Mặt nạ này có khả năng che lấp khí tức cực kỳ cường hãn, hắn lấy được thứ này trên người của gã Tiên Thiên đến ám sát mình vào mấy ngày trước.

Có thể người kia chính là Thiên Diện thư sinh Tô Nghiễn Trần.

Nghĩ nghĩ, Mạc Cầu chần chờ một chút, lấy Hỏa Long bội trên người xuống, sao đó thu hồi rồi cất kỹ.

Chẳng biết tại sao tuy hắn biết rằng vật này không hề đơn giản nhưng lại không muốn mang theo, miễn cho rước lấy phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận