Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 721. Phần Thiên Điện

Chương 721. Phần Thiên Điện


Người dịch: Whistle

Hắn cũng chẳng có yêu cầu gì nhiều về ngoại vật, vả lại sau mấy trận chém giết ở Vân Mộng Thủy giới, hắn đã lấy được không ít Linh vật, nhưng theo thời gian trôi qua thì số Linh vật này đã mất đi linh tính.

Bây giờ lại xem quà tặng mà tông môn ban cho thì cũng không hề động tâm.

"Đương nhiên!" Vương Hổ thì đang kích động đến run cả tay, sắc mặt đỏ lên, nói:

"Linh thạch, Pháp khí, Linh dược đủ cho một phương thế lực vận chuyển trăm năm, còn mở Bí cảnh, tiểu thế giới để cho môn nhân đệ tử vào trong, mỗi một chuyện đều là thứ mà người khác nghĩ cũng không dám nghĩ!"

"Sư phụ, tông môn đang muốn xem ngài như Nguyên Anh Chân nhân để bồi dưỡng nha!"

"Thành lập đạo thống có đãi ngộ tốt như vậy sao?"

"Ta cũng không biết." Mạc Cầu nhẹ nhàng lắc đầu:

"Nhưng hình như Hạo Nguyệt tông Lý Mục cũng không có nhiều như vậy, ông ta cũng rất hâm mộ."

Vương Hổ chớp mắt, nhỏ giọng nói:

"Sư phụ, tông môn đang muốn làm gì?"

"Đạo thống của mạch chúng ta hơi khác biệt một chút, rất có thể sẽ dính đến một phương động thiên thế giới, đại khái là bởi vì chuyện này nên đãi ngộ mới tốt như vậy." Mạc Cầu thu hồi ngọc giản, chậm rãi nói:

"Nếu đã không sai thì tốt rồi."

Động thiên thế giới?

Vương Hổ hiểu rõ gật đầu.

Nếu như Mạc Cầu thật sự có thể lấy ra một động thiên thế giới, như vậy những tài trợ mà tông môn cho cũng coi như không có gì quá lạ thường, dù sao động thiên thế giới chính là biểu tượng của tông môn đỉnh tiêm.

Đương nhiên, y cũng không hiểu rõ chuyện này lắm, cũng nói không rõ nguyên do trong đó.

Mạc Cầu tiếp tục mở miệng:

"Qua một thời gian ngắn nữa, Thuần Dương cung sẽ mở Phần Thiên điện, đến lúc đó ngươi cùng ta đi vào trong, sẽ có mười tám ngày lĩnh hội."

"Đây là danh ngạch duy nhất mà Toàn Chân đạo có được, ngoài ta ra."

Đi theo thì là mười tám ngày, mà bản thân hắn thì lại có thể ở bên trong chín chín tám mươi mốt ngày.

"Con?"

Vương Hổ ngạc nhiên, lập tức lắc đầu nói:

"Vẫn là để sư muội đi đi!"

"Nó không được." Mạc Cầu chậm rãi mở miệng:

"Khí tức trong Phần Thiên Điện đều là chí cương chí dương, mặc dù dương cực sinh biến, khác tàng huyền cơ, nhưng sư muội của con chính là Chí Âm chi thể, đan khí trong cơ thể cũng không chuyển thành thuần dương, vào trong không chỉ có vô ích cho việc tu hành, ngược lại còn có thể gây hại cho bản thân."

"Con đi, là tốt nhất."

Bây giờ nhục thân của Tần Tư Dung vẫn còn là một bộ Cương thi, Thi đan là hàng bán thành phẩm, muốn trở thành một người chân chính thì còn phải đi tiếp một quãng đường dài nữa.

Nhưng nội tình của nàng thâm hậu, vừa vào cửa tu hành đã có thể so được với Kim Đan.

Đợi một thời gian nữa, tiềm lực bất phàm.

"Cái này. . ."

Vương Hổ há to miệng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ xấu hổ.

Mặc dù y là đại để tử của Mạc Cầu, nhưng năm đó cũng là cưỡng ép bái sư, những năm này còn chưa từng cống hiến gì cho Mạc Cầu.

Chỉ chiếm một danh phận đệ tử mà thôi, không ngờ đến đây một chuyến lại có thể nhận được chỗ tốt như vậy.

Phần Thiên điện ở Thuần Dương cung. . .

Đây chính là một trong số ít bảo địa ở Thái Ất tông có thể gia tăng tu vi và thực lực của người tu hành trong một khoảng thời gian ngắn, luận danh khí, nó chỉ đứng sau Thái Ất đại điện.

Vào trong đó.

Cửu Dương Phần Thiên chi khí trải qua Trận pháp chuyển hóa thành Đan Dương Quỳnh Dịch.

Quỳnh dịch nhập thể, có thể thuần hóa khí tức, rèn luyện nhục thân, tẩm bổ Nguyên thần, mở rộng Linh khiếu, có thể so sánh với việc có một vị Tông sư Kim Đan đang không ngừng quán đỉnh truyền pháp.

Ngày thường.

Chỉ có đệ tử Thuần Dương cung lập được công lớn mới có cơ duyên vào trong.

Nếu như đệ tử của cung khác muốn vào thì cần phải bỏ ra một cái giá khổng lồ.

Mở ra một ngày sẽ tiêu hao vô số Linh vật.

Còn cần đại trận thôi động, dung diệu nhật chi lực, không ngừng vận chuyển, dùng lời của Mạc Cầu để nói chính là, một khi mở ra cũng đồng nghĩa với việc đang điên cuồng không ngừng thiêu đốt kinh phí.

Mười tám ngày!

Có thể nói là bánh từ trên trời rơi xuống!

Vương Hổ hít sâu một hơi, nghiêm mặt chắp tay:

"Tạ ơn sư phụ!"

"Sư phụ, cái mạng này của đồ nhi chính là của ngài, đồ nhi có thể được như ngày hôm nay cũng toàn nhờ sư phụ trợ giúp, sau này ngài có gì phân phó, dù là thịt nát xương tan thì đồ nhi cũng sẽ không tiếc!"

Mời ba năm hảo hữu thưởng trà luận đạo.

Mang theo môn nhân đệ tử tìm kiếm tịch mịch chi cảnh.

Nhập bí cảnh, đạp động thiên, trải nghiệm nhân gian muôn màu, cảnh sắc mỹ lệ.

Triêu xuất tây sơn, mộ quy ngô đồng, ngày ngày tương hợp với đạo, tiêu sái tự tại, vô ưu vô lự, đây mới thật sự là con đường tu hành.

Mạc Cầu nhìn dư huy trời chiều phía xa, nhẹ giọng thở dài.

"Cầu đạo mấy trăm năm, Luyện thể, Luyện khí, Trúc Cơ tam cảnh từng bước ép sát, đến hôm nay mới xem như chân chính hưởng thụ thú vui cầu đạo."

"A. . ."

"Đạo tâm duy vi, duy tinh duy nhất, cầu đạo tuy không hà khắc, nhưng nếu trầm mê trong này thì sẽ đi ngược lại, càng đi càng xa."

Thu liễm ý niệm, ánh mắt hắn ngưng lại.

An nhàn đúng là không tệ.

Nhưng hắn sẽ không thư giãn như vậy, đạo đồ mênh mông, chỉ tranh sớm chiều, tối kỵ nhất là bỏ dở nửa chừng, vả lại hiện giờ hắn vẫn còn có quá nhiều chuyện cần giải quyết.

"Việc của tông môn chuẩn bị thế nào rồi?"

"Hồi sư phụ." Vương Hổ đứng sau lưng chắp tay nói:

"Đạo trường của Toàn Chân đạo đặt ở một ngọn núi cách Thuần Dương cung không xa, diện tích không lớn, trước mắt đã tuyên cáo cho toàn bộ tông môn."

"Hai năm sau chính là thời gian Thái Ất tông chiêu thu đệ tử, đến lúc đó sẽ có không ít người có thiên phú xuất chúng bái nhập sơn môn, ý của sư bá là chúng ta có thể lựa chọn một nhóm."

"Hai năm sau." Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích:

"Còn kịp."

Tông chủ Tiết Ngưng Chân đã nói cho hắn biết về biến cố ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U, còn cho hắn ba mươi năm thời gian để chuẩn bị.

Hai năm sau chiêu thu đệ tử, hơn hai mươi năm sau vừa lúc có thể thành tài.

"Sư phụ." Vương Hổ nhỏ giọng mở miệng:

"Lời tuy như vậy, nhưng đa phần đệ tử nhập tông đều là vì Thái Ất tông lục cung, sợ là sẽ không có mấy người chọn Toàn Chân đạo của chúng ta."

"Cho dù có thì sợ là người mà lục cung thừa lại."

"Không sao." Mạc Cầu mặt không đổi sắc:

"Đề cao đãi ngộ là được, tông môn cho Linh thạch, Linh dược là vì chuẩn bị cho chuyện này, có ít người sẽ hiểu được nên lấy hay bỏ."

"Ngoài ra, cũng có thể tuyển chọn một ít người ở bên trong dãy núi này."

"Vâng!" Vương Hổ xác nhận, lại nói:

"Sư phụ còn thu đệ tử sao?"

Đệ tử trên danh nghĩa của Mạc Cầu chỉ có hai vị, một người là y, một người là Tần Tư Dung.

Nhưng huyết mạch của Vương Hổ khác thường, nửa người nửa yêu, Tần Tư Dung còn là Cương thi thành đạo, mới sinh linh trí, không quá khả năng kế thừa y bát của Mạc Cầu.

May mà tu vi của hai người đều không yếu, Vương Hổ đã ngưng kết Yêu đan, Tần Tư Dung cũng đã kết thành Thi đan, miễn cưỡng xem như có ba vị Kim Đan.

Một tông môn vừa thành lập liền có ba vị Kim Đan đã là khó được.

"Tạm thời không cần."

Mạc Cầu lắc đầu:

"Ngươi còn một vị sư muội và một vị sư điệt nữa, một người trong đó đã được ta truyền thừa."

"Còn hai người nữa?" Trên mặt Vương Hổ lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Không biết hiện giờ các nàng đang ở đâu?"

"Một người ở Vân Mộng Xuyên, tên Cơ Băng Yến, là sư muội của ngươi, trước khi đến đây ta đã dặn nó là cố gắng chạy đến đây, người còn lại đang ở động thiên Thượng Thanh Huyền U, tên Diệp Toàn Chân, đã chứng Kim Đan." Mạc Cầu mở miệng:

"Diệp Toàn Chân, rất không tệ."

Diệp Toàn Chân không phải là Tiên Thiên đạo thể, nhưng lại có thể mang theo Toàn Chân giáo ở trong động thiên Thượng Thanh Huyền U xông ra một mảnh thiên, còn được cơ duyên chứng đạo Kim Đan.

Mạc Cầu chưa bao giờ nhúng tay vào việc tu hành của Diệp Toàn Chân, nhưng nàng lại khiến hắn phải bất ngờ.

"Thì ra là vậy." Vương Hổ hiểu rõ, hai mắt lại sáng lên:

"Nếu nói như vậy, mặc dù Toàn Chân đạo của chúng ta chỉ mới thành lập, có vỏn vẹn năm người, nhưng lại có bốn vị Kim Đan tọa trấn, chuyện này thật khó lường."

"Ừm. . ."

"Nếu như tính luôn cả Thiền nhi, vậy thì chính là năm vị Kim Đan!"

Năm vị Kim Đan, đã không hề kém hơn tình huống cách đây ít năm của Bắc Đấu cung rồi, chỉ là thiếu mất một vị Nguyên Anh tọa trấn.

Nếu như Mạc Cầu chứng được Nguyên Anh. . .

Vậy thì Thái Ất tông lục cung sợ là sẽ phải biến thành thất cung truyền thừa!

Nghĩ đến đây chỗ, hai mắt Vương Hổ sáng lên.

"Mạc sư thúc."

Trong khi nói chuyện, một vệt độn quang đáp xuống phụ cận:

"Sư tổ đưa tin, Phần Thiên điện đã được chuẩn bị xong, mời hai vị đến đó."

"Được!" Mạc Cầu gật đầu:

"Dẫn đường đi."

"Vâng."

. . .

"Ầm ầm. . ."

Thạch môn nặng nề chậm rãi khép lại, thanh phong gào thét bên ngoài im bặt, xung quanh chỉ toàn là một màu đen kịt, vươn tay khó thấy được năm ngón.

Ngay cả cảm giác Thần niệm cũng khó có thể cảm nhận hơn ba thước.

Chỉ có phía trên là xuất hiện một luồng ánh sáng.

Mạc Cầu ngẩng đầu, vừa lúc ánh sáng nhỏ xuống mi tâm.

"Đát. . ."

Ánh sáng này là một giọt Quỳnh dịch, khí tức ấm áp nhu hòa thấm vào da thịt, trong chớp mắt đã dọc theo mi tâm tràn vào tứ chi bách hài.

Toàn thân nóng lên.

Tạp khí trong cơ thể đột nhiên tiêu tán.

Ngay cả những tích tụ âm trầm cũng bị quét sạch sành sanh.

Thần thức của Mạc Cầu trống rỗng, thân thể giãn ra, Kim Đan ở trong đan điền quay tít một vòng, bên trong nguyên thai cũng truyền tới cảm giác vui sướng.

"Tê. . ."

Ánh sáng lại tiếp tục rọi xuống.

Ánh sáng như mưa, bao trùm phạm vi ba thước, bao phủ Mạc Cầu vào bên trong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận