Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 427. Phản Đồ

Chương 427. Phản Đồ


Người dịch: Whistle

"Bạch!"

Kiếm quang xẹt qua, thân thể của Vương Thủ lập tức bị chém thành hai, hai phần cơ thể đang phấp phới theo làn gió ở trên không trung.

Không có gì bất ngờ xảy ra, chỉ trong một kích là Mạc Cầu đã chém giết được đối thủ.

Cũng trong một khắc cuối cùng đó, thế công của Vương Thủ cũng đã được phát ra.

Thiên Mang Hóa Huyết Thần Châm!

Những tia sáng nhỏ bé giống như là sao băng đột nhiên xuất hiện, trong chớp mắt đã lao tới chỗ Mạc Cầu.

Hơn trăm cây Thiên Mang Hóa Huyết Thần Châm óng ánh trong suốt đang nhanh chóng lao tới, giống như dải ngân hà đang xoay tròn, trong vẻ đẹp lộng lẫy còn bao hàm vô tận sát cơ.

Vô số tinh quang lóe lên, chỉ cần nhục thể phàm thai vừa chạm vào liền sẽ hóa thành xương khô chỉ trong thoáng chốc.

Cho dù là tu sĩ Đạo cơ cũng khó thoát.

Mạc Cầu đứng ở giữa dải ngân hà, thân hóa hư ảo, cúi đầu quan sát pháp khí đang xoay tròn quanh người.

U Minh Pháp Thể đại thành làm cho Mạc Cầu có thể hóa thực thành hư, siêu thoát nhục thân thực chất, bỏ qua rất nhiều đòn công kích 'vật lý'.

Nhưng cũng không thể bỏ qua mọi đòn công kích.

Giống như hiện giờ.

Một lực hút kinh khủng xuất hiện ở xung quanh, muốn kéo pháp thể của hắn từ trong hư ảo ra ngoài.

Cho dù hắn có muốn chạy khỏi nơi này thì cũng không được.

Mà món pháp khí quỷ dị này lại là khắc tinh của Cửu Hỏa Thần Long Tráo, có thể bỏ qua liệt diễm thiêu đốt mà xuyên phá phòng ngự chỉ trong chớp mắt.

Nếu như không phải Mạc Cầu kịp thời phản ứng thì sợ là đã bị mắc lừa.

May mà giải quyết cũng không khó.

"Tranh. . ."

Huyền Âm Trảm Hồn Kiếm chém vào dải ngân hà, kiếm quang khẽ quấn, mang theo Mạc Cầu từ bên trong lao ra.

Đồng thời một bàn tay hỏa diễm bỗng dưng xuất hiện, năm ngón tay nắm chặt dải ngân hà vào trong.

Những cây thần châm mất đi chủ nhân điều khiển này chỉ còn di chuyển theo lộ tuyến đã định sẵn, muốn lấy đi cũng không khó.

"A!"

Thẳng đến lúc này.

Tiếng kêu thảm thiết của Vương Thủ mới tự đối diện truyền đến.

Đồng thời có một cây cờ đen xuất hiện bao phủ lấy một luồng tàn hồn từ trên thi thể bay ra, hốt hoảng chạy về nơi xa.

Thình lình lại là một cây Vạn Quỷ Phiên!

Ánh mắt Mạc Cầu khẽ nhúc nhích, vô thức định khiển kiếm chém tới, chẳng qua chỉ sau một khắc thì sắc mặt hắn bỗng nhiên đại biến.

Kiếm quang dâng lên, tiếng sấm vang rền, bao bọc lấy hắn bay thẳng lên vân tiêu.

Kiếm Khí Lôi Âm!

Mạc Cầu toàn lực ứng phó, độn tốc rất nhanh, nghe rợn cả người, chỉ trong một hơi hô hấp đã lao ra gần một dặm, trong chớp mắt đã bay thẳng tới thanh minh.

Nhưng mà.

"Oanh. . ."

Một luồng huyền quang u ám từ chân trời, ở dưới lòng đất hiện lên, trong chớp mắt đã vây quanh phạm vi hơn mười dặm.

Chỉ một thoáng.

Thiên địa biến sắc, nhật nguyệt vô quang, toàn bộ Minh Đình sơn, bao gồm cả tòa thành trì ở chân núi cũng bị huyền quang bao phủ.

Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Trận pháp!

. . .

Một bên khác.

Bóng tối bao trùm, cho dù là thần niệm cảm giác của tu sĩ Đạo cơ cũng khó có thể mở rộng.

Có thể cảm nhận được trong phạm vi trăm trượng đã là cực hạn.

Lúc này, bộ dạng của Hà Thừa Nghiệp cực kỳ nhếch nhác, đang điên cuồng né tránh, trên mặt còn lộ ra vẻ hoảng loạn:

"Ngươi điên rồi!"

"A!"

Trác Bạch Phượng dường như đã điên thật rồi.

Hai con ngươi của nàng đã đỏ lên, trong mắt tràn ngập bi thương, tự trách, mặc kệ tất cả chỉ biết gầm thét vọt tới.

Trên người nàng sớm đã mình đầy thương tích, nhưng nàng lại hoàn toàn không để ý, chỉ ngự kiếm liều mạng phát động thế công.

Thiên Quyền Kiếm Quyết chủ sát, luận sát phạt lực trong Bắc Đấu Thất Sát Kiếm thì nó xếp hạng nhất.

Lúc này, Trác Bạch Phượng sát ý ngút trời, thần sắc điên cuồng, rất hợp với môn kiếm quyết này, uy thế của kiếm pháp cũng theo đó mà tăng lên.

Rõ ràng tu vi và pháp lực đều không bằng Hà Thừa Nghiệp, nhưng xem tình hình thì nàng lại đang chiếm thế thượng phong.

"Ta muốn giết ngươi!"

"Giết ngươi!"

"A!"

Tiếng gầm gừ bên trong, kiếm quang màu đen lướt dọc bốn phía, bão táp, quang mang của nó còn u ám hơn bóng đêm này mấy phần.

"Tên điên!"

Hà Thừa Nghiệp nhanh chóng lùi lại, liều mạng ngự kiếm ngăn cản, đồng thời rống to về phía sau:

"Vương gia chủ, còn không mau động thủ đi!"

"Có ả nữ nhân này cộng thêm họ Mạc đã đủ cho ngươi luyện hai cây Vạn Quỷ Phiên rồi."

"Sư huynh!" Tang Thanh Hàn vừa mới từ dưới đất giãy dụa đứng lên, nghe vậy liền không khỏi tỏ ra kinh sợ:

"Ngươi lại dám cấu kết với tà đạo để hãm hại đồng môn, họ Hà, chẳng lẽ ngươi không sợ tông môn trách phạt sao?"

"Trách phạt?" Trải qua lúc đầu hoảng loạn, Hà Thừa Nghiệp đã dần ổn định trận cước, nghe vậy cười lạnh:

"Giải quyết hết các ngươi thì ai biết được nơi này đã xảy ra chuyện gì?"

"Sư muội cứ việc yên tâm, ta sẽ không giết ngươi đâu."

Vẻ mặt của gã hiện ra vẻ dữ tợn:

"Ngươi chính là hảo sư muội của ta, ta thương ngươi còn không hết, há lại sẽ xuống tay với ngươi? Yên tâm, ngày lành tháng tốt sau này của chúng ta còn nhiều mà!"

"Họ Hà." Tang Thanh Hàn vừa kinh vừa sợ, cho dù nàng có ngây thơ thì cũng biết được ý trong lời nói của đối phương.

Lập tức gầm thét một tiếng:

"Ngươi hèn hạ!"

"Vô sỉ!"

"Hạ lưu!"

Nhưng mà, gào thét cũng chẳng làm được gì, pháp lực của Tang Thanh Hàn đã bị phong cấm, vô lực hành động.

Ngược lại là Trác Bạch Phượng, đôi mắt đẹp hiện ra vẻ quyết tâm, kiếm thức ngày càng lăng lệ, có ý cá chết lưới rách.

"Vương gia chủ!"

Hà Thừa Nghiệp lại rống to một lần nữa:

"Còn không ra tay, chờ đến khi nào?"

Người nghe tiếng chạy tới không phải là Vương Thủ, mà là Mạc Cầu, hắn ghìm kiếm quang xuống, vẻ mặt kinh ngạc:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Vừa rồi lực chú ý của hắn đều nằm trên người Vương Thủ, lại bị trận pháp che đậy cảm giác, cho nên không biết được chuyện đã xảy ra bên này.

"Mạc sư huynh!" Tang Thanh Hàn thấy thế liền đại hỉ, vội vàng nói:

"Mau xuất thủ bắt Hà Thừa Nghiệp lại, gã ta đã đầu nhập Vương gia, còn sát hại Diệp sư muội."

"Muội. . . Muội cũng bị gã ta ám toán phong bế pháp lực."

"Ngô. . ." Sắc mặt Mạc Cầu trầm xuống.

Hắn vốn đang hoài nghi vì sao Vương Thủ dám hạ thủ với mình, hiện giờ cũng đã có vài phần suy đoán.

"Mạc Cầu!"

So với dáng vẻ đại hỉ của Tang Thanh Hàn, thì sắc mặt của Hà Thừa Nghiệp lại lập tức đại biến, vô thức lui lại một bước.

Chỉ vừa phân tâm một chút liền suýt chút nữa đã bị Trác Bạch Phượng ngự kiếm chém trúng.

"Tại sao ngươi vẫn còn sống, Vương gia chủ đâu?"

Mạc Cầu lắc đầu, nói: "Nếu ta đã còn sống thì chẳng lẽ Hà sư đệ không đoán được hạ tràng của Vương Thủ sao?"

Sắc mặt Hà Thừa Nghiệp tái nhợt.

Quét mắt nhìn bốn phía, một vùng tăm tối, ngay cả những người có tu vi Luyện khí của Vương gia cũng đã rút đi chẳng biết từ lúc nào.

Mặt đất tràn đầy bừa bộn.

"Ngừng tay!"

Hà Thừa Nghiệp bỗng nhiên hét lớn, đồng thời biến chiêu kiếm quyết, hóa thành Linh quang trùng điệp bảo vệ bản thân.

"Trác sư muội, chẳng lẽ muội thật sự muốn cá chết lưới rách sao?"

Trác Bạch Phượng chỉ trả lời có hai chữ:

"Chết đi!"

Kiếm quang màu đen lại ập tới tầng phòng ngự mà Hà Thừa Nghiệp bày ra, làm cho nó rung động liên hồi.

"Sư muội, ta chính là người của Hà gia." Hà Thừa Nghiệp vừa liên tục lui về phía sau vừa nói:

"Giết ta, trước đừng nói đến chuyện bị tông môn trách phạt, chỉ là sư huynh của ta thôi cũng đã không bỏ qua cho các ngươi rồi."

"Hừ!" Tang Thanh Hàn hừ lạnh:

"Ngươi đã đầu nhập tà đạo, ám hại đồng môn, cho dù có trở lại tông môn thì cũng hẳn phải chết không nghi ngờ."

"Sư huynh, sư muội, đồng loạt ra tay!"

Vừa rồi khi bị Âm La Tỏa Hồn Châm đánh trúng thì nàng cho rằng mình chết chắc rồi, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng.

Hiện giờ mặc dù chưa chết, nhưng cũng biết rằng một khi rơi vào trong tay đối phương thì nhất định là muốn chết cũng không được.

Đối với Hà Thừa Nghiệp, Tang Thanh Hàn chỉ muốn giết cho thống khoái.

Trác Bạch Phượng thì giống như đã bị điên rồi, bỏ mặc lời ngoài tai, chỉ lo công kích.

"Cho dù ta có làm chuyện sai lầm thì cũng phải do người chấp pháp của tông môn phán quyết, lúc nào đến phiên các ngươi xử trí?" Hà Thừa Nghiệp cắn răng gầm nhẹ, dựa vào lí lẽ để biện luận:

"Vả lại, Hà mỗ là bị người làm hại, có chút bất đắc dĩ, lại cũng không phạm phải sai lầm lớn gì."

"Không phạm phải sai lầm lớn gì?" Nghe vậy, thân thể Trác Bạch Phượng cứng đờ, giận dữ hét:

"Ngươi giết sư tỷ của ta!"

"Là nữ nhân đó tự mình đụng tới, ta cũng không có ý định muốn giết nàng." Biểu lộ Hà Thừa Nghiệp không thay đổi:

"Lại nói, chỉ giết một vị đệ tử Luyện khí tiền đồ hao hết mà thôi, chẳng nhẽ liền muốn ta đền mạng sao?"

"Ngươi. . ." Trác Bạch Phượng trì trệ.

Xác thực.

Dựa theo quy củ của tông môn, mặc dù Hà Thừa Nghiệp đã làm sai, nhưng nhất định phải cưỡng từ đoạt lý để giảo biện thì thật sự sẽ không thể giết được gã.

Dù sao.

Tang Thanh Hàn và Trác Bạch Phượng chưa chết, Mạc Cầu cũng không có chuyện gì, cũng chính là còn chưa phạm phải sai lầm lớn.

Nếu như gã ta giải trừ cấm chế trên người Tang Thanh Hàn thì không chừng còn có thể xem như biết sai có thể thay đổi, giảm bớt án phạt.

Tu sĩ Đạo cơ giết lầm một vị đệ tử Luyện khí. . .

Thật sự là không đến mức phải chết!

"Mạc sư huynh, hai vị sư muội." Hà Thừa Nghiệp thấy sắc mặt của mấy người hơi biến, lập tức dẫn đạo từng bước, nói:

"Ta biết ta làm sai, nhưng ta đã bị trúng thủ đoạn của Vương gia, vạn bất đắc dĩ mà thôi."

"Bây giờ ta đã biết sai, chúng ta cũng không cần phải tự giết lẫn nhau, cùng nhau liên thủ vạch trần âm mưu của Vương gia rồi rời khỏi nơi đây mới là chính sự."

Nói xong liền nhìn về phía Trác Bạch Phượng, người có sát cơ dày đặc nhất, khuyên nhủ:

"Trác sư muội!"

"Ta biết muội và Diệp sư muội có tình cảm rất sâu, nhưng người chân chính hại chết Diệp sư muội là Vương gia."

"Ta. . . Ta chỉ là nhất thời thất thủ."

"Thất thủ?" Trác Bạch Phượng nghiến chặt răng, vẻ tức giận trên mặt không giảm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận