Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 572. Đảo Hoang

Chương 572. Đảo Hoang


Người dịch: Whistle

Một lát sau.

Du Dực đảo đã là một mảnh hỗn độn, vô số thi thể trải đầy tứ phương.

Cuộc đồ sát chỉ vừa mới bắt đầu.

Bành Sơn máu me khắp người, hai gối xụi lơ quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy, từng bước đi tới trước bóng người nói: "Không, đừng có giết ta, ta có lời muốn nói."

"Nha!" La Đồng nhíu mày:

"Nói nghe một chút."

"Ta biết ở chỗ nào có Trầm Hương Tủy vạn năm."

"Hả?"

"Ồ!"

Lời này vừa ra, không chỉ trên mặt La Đồng lộ ra vẻ kinh hỉ, mà những người khác cũng không khỏi nghiêng đầu nhìn sang, trên mặt còn lộ ra vẻ cổ quái, nhất là những người ở trên đảo.

Mạc đại sư vì Trầm Hương Tủy vạn năm mà vất vả tìm tòi gần mười năm, nếu như ngươi biết, tại sao lại không nói ra?

.......

Một tấm lưới lửa bao trùm một phương, giống như tia laser càn quét một phương, những nơi nó lướt qua, có mấy bóng người bị cắt thành mảnh nhỏ.

Mạc Cầu ngoắc tay một cái, hỏa võng tụ lại, hóa thành hai đoàn hoả tinh rồi chui vào trong mắt hắn.

Trọng Minh Hỏa Mãng thấy thế liền reo hò một tiếng, từ trong vũng bùn dưới đáy nước nhảy lên, há miệng lớn ra, nhanh chóng nhào về phía tàn chi toái nhục.

"Đa tạ tiền bối!"

"Đa tạ Mạc đại sư!"

Mấy vị tu sĩ vội vã chắp tay, khóe mắt liếc qua những mảnh tàn thi ở phía xa, trên mặt lộ ra vẻ may mắn và kinh ngạc.

Nghe nói Mạc đại sư bất thiện đấu pháp, nhưng chuyện này sợ là cũng phải xem là đang so với ai.

Vài tên tu sĩ Đạo cơ sơ kỳ này, cho dù thực lực có mạnh, nhưng ở trước mặt của vị luyện đan đại sư này cũng chỉ có thể bị nghiền ép một cách đơn giản.

Ngay cả năng lực hoàn thủ đều không có!

Tu vi Đạo cơ hậu kỳ cuối cùng cũng không phải là bài trí.

"Tiện tay mà thôi." Mạc Cầu khoát tay, nhìn về phía mấy người:

"Phía trước xảy ra chuyện gì, tại sao ở đây lại có nhiều tu sĩ Thánh tông như vậy, bên phía Du Dực đảo đã xảy ra chuyện rồi sao?"

Hắn đang trên đường trở về Du Dực đảo, vừa lúc gặp được mấy người này đang bị tu sĩ Thánh tông truy sát, trong đó có hai người còn từng nhờ hắn luyện đan dược, cũng coi như có quen biết.

Nên liền tiện tay cứu giúp.

"Haizz!" Đinh Ngọc Hổ vốn là tu sĩ trên đảo, nghe vậy liền than nhẹ, nói:

"Mạc đại sư có chỗ không biết, mấy ngày trước, người của La gia thuộc Hắc Thủy trong Thánh tông bỗng nhiên xuất hiện ở gần Du Dực đảo, còn công chiếm luôn hòn đảo."

"Họ La tính tình hung tàn, hạ lệnh đồ đảo, chúng tôi chỉ đành đào mệnh bốn phía, may mắn gặp được Mạc đại sư, nếu không. . ."

Y nhẹ nhàng lắc đầu, vẻ mặt nghĩ mà sợ.

"Không sai!"

"Đúng vậy a. . ."

Mấy người khác liên tục gật đầu.

"Thánh tông ra tay với Du Dực đảo rồi?" Mạc Cầu nhíu mày:

"Tình huống của Bành đạo hữu như thế nào? Đằng Tiên đảo có xảy ra chuyện gì không?"

Mặc dù những vật quan trọng đều đã bị hắn mang theo tùy thân, nhưng vì thuận tiện nên Mạc Cầu vẫn bỏ lại không ít đồ vật ở trên Du Dực đảo và Đằng Tiên đảo.

Đặc biệt là Đằng Tiên đảo, trong động phủ còn có không ít trân tàng.

"Du Dực đảo đã luân hãm, chúng tôi cũng không biết tình huống hiện giờ của Bành huynh như thế nào, sợ là dữ nhiều lành ít, Đằng Tiên đảo thì không nghe nói có việc gì." Đinh Ngọc Hổ mở miệng:

"Chẳng qua sợ là chuyến đi Đằng Tiên đảo lần này cũng sẽ không an toàn."

"Như vậy à. . ." Mạc Cầu gật đầu, chân mày bỗng nhiên nhướng lên, nhìn về phương xa:

"Có người tới."

Mấy người quay đầu, chỉ thấy một vệt kiếm quang thủy sắc đang phi độn ở trên không trung phía xa, kiếm quang đột nhiên trì trệ rồi lập tức lao tới chỗ của đám người Mạc Cầu.

"Mạc đại sư!"

"Đinh huynh!"

Người tới bay tới phụ cận liền tán đi kiếm quang.

"Lục huynh!" Mắt thấy tới người, hai mắt Đinh Ngọc Hổ sáng lên:

"Huynh không sao à, ta còn tưởng rằng. . ."

Người này là tu sĩ thủ trận trên Du Dực đảo, lúc đó còn ở trong trung tâm của vụ hỗn loạn, bị tu sĩ Thánh tông bao vây, Đinh Ngọc Hổ còn cho rằng đối phương đã gặp nạn.

"May mắn." Lục Viễn than nhẹ, giống như không muốn nhiều chuyện, nói:

"Các vị có thể ở chung một chỗ là tốt rồi, còn có cả Mạc đại sư nữa, hiện giờ, những tu sĩ may mắn còn sống sót trên Du Dực đảo đều đang ở chung một chỗ, chúng ta qua đó thương lượng một chút đi."

"Cũng tốt." Đinh Ngọc Hổ gật đầu:

"Lục huynh, Bành đạo hữu có sao không?"

Nhiều người dễ làm việc, Mạc Cầu cũng không cự tuyệt.

"Bành đạo hữu." Ánh mắt Lục Viễn lấp lóe, nói:

"Khi đến đó thì các vị sẽ biết."

. . .

"Đôm đốp. . ."

"Oanh!"

Không biết từ khi nào, mây ở phía chân trời đã đen như mực, những đạo hồ quang du tẩu trong không trung, thỉnh thoảng bạo tạc, truyền đến những tiếng nổ lớn.

Sát theo đó.

Mưa to trút xuống.

Mưa dày như màn sân khấu, che đậy một phương, cọ rửa hết thảy.

Trong mây đen có mấy vệt độn quang im lặng du tẩu, thỉnh thoảng ẩn vào trong mây đen, nhanh chóng bay tới một hòn đảo hoang ở phía xa.

Mạc Cầu nhắm mắt lại, truyền âm hỏi tình huống.

Trong mấy tháng đây, tu sĩ Hắc Thủy nhất mạch của Thánh tông bỗng nhiên xuất hiện ở phụ cận Đằng Tiên đảo, còn phát động tiến công với những đảo phụ.

Đảo phụ là những hòn đảo dùng để bảo vệ Đằng Tiên đảo, cũng là khu vực mà ngàn vạn tu sĩ trên đảo cần phải đi qua khi tới Hỗn Loạn vực.

Những hòn đảo này bị chiếm sẽ làm cho Đằng Tiên đảo trở thành một hòn đảo hoang, đừng nói là vận chuyển vật tư, ngay cả việc truyền tin tức thôi cũng đã khó rồi.

Chẳng trách đã lâu như vậy mà Mạc Cầu vẫn không nhận được tin tức gì.

Đương nhiên, cũng có một phần nguyên nhân là vì hắn xâm nhập quá sâu vào Hỗn Loạn vực một lòng tiềm tu.

Về phần tình hình của Đằng Tiên đảo tình huống, theo như tin tức thì Thánh tông vừa mới chiếm được những hòn đảo phụ, nên chắc là vẫn chưa xảy ra chuyện gì.

"Đến rồi!"

Lục Viễn truyền âm nói, kiếm quang thủy sắc lao xuống một hòn đảo bị chướng khí nồng đậm bao phủ nằm ở bên dưới không xa.

Đám người theo sát phía sau, phá vỡ chướng khí lao vào trong đảo.

Vừa mới rơi xuống đất, Mạc Cầu liền lập tức nhướng mày.

Nơi này chắc là động phủ của tiền nhân, có một số căn nhà đơn sơ, một chút trận pháp, chỉ là sau khi trải qua nhiều năm thiếu tu sửa nên hiện giờ nó đã rách nát không chịu nổi.

Một vài bóng người đang đi tới đi lui, sắc mặt không còn chút máu nào, khí tức trầm thấp.

"Đinh đạo hữu!"

"Mạc đại sư!"

Một giọng nói cởi mở vang lên:

"Các vị không có việc gì thì thật sự là quá tốt!"

"Bành đạo hữu!" Đinh Ngọc Hổ nhìn về phía người tới, hai mắt lập tức sáng lên:

"Đạo hữu không sao chứ."

"May mắn." Bành Sơn than nhẹ:

"Bành mỗ kém chút nữa là bị người ta bắt được, may mà gặp thời ứng biến, tạm thời ổn định đối thủ, tìm được cơ hội trốn thoát."

Nói xong Bành Sơn lại chắp tay với Mạc Cầu:

"Mạc đại sư, từ lúc chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ!"

Đối mặt với Mạc Cầu, Bành Sơn có chút cung kính, nhưng cũng có vẻ hơi tùy ý.

Sở dĩ có thái độ này là bởi vì hai người đã từng giao thủ qua, lúc ấy Tông sư Kim Đan Tề Nguyên Hóa cũng ở đó, rõ ràng là tu vi của Mạc Cầu cao hơn, nhưng vẫn thua đối phương nửa chiêu.

Đối với thuật luyện đan, Bành Sơn tự hỏi không bằng.

Nhưng đối với bại tướng dưới tay của mình, gã ta đương nhiên cũng không thật sự cung kính.

"Bành đạo hữu." Mạc Cầu gật đầu, cũng không thèm để ý đến thái độ đối phương, mở miệng hỏi:

"Tình huống hiện giờ như thế nào rồi, nếu như chúng ta muốn về Đằng Tiên đảo, Bành đạo hữu có biết con đường an toàn nào không?"

"Về Đằng Tiên đảo?" Bành Sơn lộ vẻ trầm ngâm, lập tức nhẹ nhàng lắc đầu:

"Sợ là không thành, gần đây có rất nhiều tu sĩ Thánh tông, nghe nói còn có vài vị Tông sư Kim Đan ẩn hiện để vây giết Tề tiền bối."

"Tạm thời thì chúng ta vẫn không nên rời khỏi chỗ này, ở nơi này chờ tin tức mới thỏa đáng."

"Ngô. . ."

Mạc Cầu há miệng muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên nghiêng đầu nhìn một căn phòng nằm cách đó không xa.

"Ba!"

"A!"

Tiếng thét thảm thiết chói tai vang lên, tiếng động này làm con Trọng Minh Hỏa Mãng đang cuộn treo tay Mạc Cầu đột nhiên xiết chặt cơ thể.

"Muốn chết!"

"Ba!"

Tiếng tát không ngừng vang lên.

Sau đó liền là những tiếng xin tha: "Tha mạng, tha mạng, ta không dám nữa."

"Giọng nói này là. . ." Đinh Ngọc Hổ bỗng nhiên sững sờ, xông tới trước cửa căn nhà đó với tốc độ nhanh điện thiểm, y thấy một người ở bên trong:

"Bình phu nhân?"

Trong phòng có một vị nữ tử có tướng mạo vốn rất xinh đẹp nhưng quần áo lại không chỉnh tề, có thể thấy được trên thân thể mềm mại có vô số vết đỏ, nàng nghe tiếng liền quay đầu vội vàng rống to:

"Đinh đạo hữu, mau trốn đi!"

"Trốn?"

Đinh Ngọc Hổ sững sờ.

Chỉ trong một cái chớp mắt, đột nhiên có rất nhiều bóng người mặc đạo bào màu đen đang từ từ bước ra, sắc mặt của bọn chúng đều rất âm trầm, đang nhìn chằm chằm về phía Đinh Ngọc Hổ.

Quan trọng là.

Y không biết đa số những người này!

Còn có một cỗ sát cơ xen lẫn thành lưới, bao phủ toàn bộ hòn đảo.

"Bành. . . Bành đạo hữu." Sắc mặt Đinh Ngọc Hổ trắng bệch, vô thức lui lại một bước, nói:

"Đã xảy ra chuyện gì?"

"Còn có thể có chuyện gì?" Một giọng nói trẻ tuổi mang theo khinh thường vang lên:

"Phụ thân có tự hiểu lấy mình, biết rõ không địch lại, chẳng lẽ còn phải một lòng muốn chết hay sao, ta khuyên các ngươi cũng nên thành thật một chút đi."

"Nếu không. . ."

"Hừ!"

Người nói chuyện đứng ở sau lưng Bành Sơn, Đinh Ngọc Hổ cũng nhận biết, là con trai thứ sáu của Bành Sơn - Bành Mâu, cũng là vị tu sĩ Đạo cơ thứ hai của Bành gia.

"Ngươi. . . Các ngươi. . ." Trong mắt Đinh Ngọc Hổ hiện ra vẻ giận dữ, chỉ tay vào Bành Sơn và Lục Viễn, hung hăng nói:

"Các ngươi đã đầu nhập vào Thánh tông rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận