Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 695. Đội Xe

Chương 695. Đội Xe


Người dịch: Whistle

"Bành!"

Sau một khắc.

Cây đồng trượng to lớn trong tay Quỷ vật đã tiến vào trong hư không, cự lực kinh khủng trực tiếp bóp méo không gian.

Sau nó.

Lôi đình, Phật quang, kiếm mang, Linh quang lần lượt ập xuống, Mạc Cầu chỉ cảm thấy thân thể chấn động, không gian xung quanh hỗn loạn tưng bừng.

Không gian vốn đã không ổn định, sau khi trải qua một đợt công kích của mấy vị Nguyên Anh liền trở nên hỗn loạn giống như sóng nước.

Không gian bất chợt vỡ ra.

"Bạch!"

Trước mắt càn khôn điên đảo, hư không na di, cơn đau nhức kịch liệt từ trên thân, hồn truyền đến, Mạc Cầu trực tiếp té xỉu.

"Hả?"

"Ồ!"

Giọng nói kinh ngạc từ trong không trung vang lên.

Đám người Lôi Phi, Tiếu Di Lặc trơ mắt nhìn xem vị trí mà Mạc Cầu đang đứng hóa thành một cái vòng xoáy, kim quang chui vào bên trong rồi biến mất không thấy gì nữa.

Không còn bất cứ tung tích gì.

Sắc mặt của đám người lập tức trở nên cực kỳ khó coi.

"Ha ha. . ."

Quỷ vật ngẩn người, lập tức cười to:

"Không có được tốt, không có được diệu nha, nếu như các ngươi không tham lam như vậy, không đồng thời động thủ thì tên tiểu tử kia cũng sẽ không thể thoát được."

"Hừ!"

Quân Lôi Chân Nhân nghiêng đầu:

"Ma đầu Âm phủ, người người đều có thể tru diệt, tên quỷ vật nhà ngươi đừng có cuồng vọng, không có Linh bảo thì hôm nay bọn ta cũng sẽ chém giết ngươi!"

"Chỉ dựa vào mấy người các ngươi?" Quỷ vật hút cây đồng trượng tới, khinh thường cười lạnh:

"Nói khoác mà không biết ngượng!"

"Đại quân của ta đã tới, giới này cuối cùng cũng phải hóa thành minh thổ của Âm phủ, các ngươi dựa vào nơi hiểm yếu chống lại cũng chỉ là đang tìm đường chết mà thôi!"

"Bớt nói nhiều lời!"

"Giết!"

"Giết!"

. . .

Lúc tới đã vào cuối thu, núi non nhợt nhạt.

Con suối khô cạn, lá rụng đầy trời.

Lúc thì có hàn phong gào thét, xuyên thủng sơn lâm, tạo ra những âm thanh buồn bã, gió lạnh cuốn theo lá rách, mang theo ý lạnh, thấm người cốt tủy.

"Két. . . Két. . ."

Trên quan đạo yên tĩnh có một đội xe đang chậm rãi chạy tới.

Đội xe có mấy chục vệ sĩ bảo vệ, người nào người nấy thân hình bưu hãn, mắt hiện tinh quang, trong lúc giơ tay nhấc chân đều trầm ổn có độ, hiển nhiên là có võ nghệ phi phàm.

Hộ vệ như thế nhưng chiếc xe ngựa bên trong lại không xa hoa.

Bánh xe cũ nát rung động ken két, chốc chốc lại bị kẹt trong vũng bùn, còn cần hộ vệ nhấc lên, rất là không tiện, nhưng lại không có người càm ràm tiếng nào.

"Xuy!"

Người dò đường kéo dây cương một phát, từ trên lưng ngựa nhảy xuống:

"Hoàng hộ viện, trên mặt nước phía trước có một người hôn mê đang trôi đến bên bờ, làm cho không ít sài lang thèm thuồng, ngăn trở quan đạo."

"Hả?" Hoàng hộ viện dắt ngựa canh giữ bên cạnh toa xe nghe vậy bèn nhíu mày:

"Sai vài người qua đuổi đi đám súc sinh cản đường kia, người thì không cần phải quan tâm."

"Rõ!"

Đám người lĩnh mệnh, vội vàng chạy đi.

Đội xe tiếp tục di chuyển, dường như người ở trong xe ngựa đã rất quen với chuyện này, cho nên không hề lên tiếng.

Không bao lâu sau.

Trước mặt truyền đến một trận xao động.

"Thế nào?"

Hoàng hộ viện nhíu mày, cất giọng hét to.

"Hộ viện!" Một người vội vã chạy tới, nói:

"Bên cạnh người đang hôn mê kia có một con chó, nó đang bảo vệ chủ nhân, lại dám đương đầu với đàn sói, hơn nữa còn cắn chết hai con."

"Ồ!"

"Rất trung thành."

Bọn hắn là hộ vệ của người ta, thuở nhỏ liền bị yêu cầu phải với trung thành chủ nhân, khi thấy cảnh này, trong lòng khó tránh khỏi có phần xúc động.

"Thật sao?" Ánh mắt Hoàng hộ viện lấp lóe:

"Con chó kia có bị thương không?"

"Nhắc tới cũng rất kỳ lạ." Trên mặt hộ vệ lộ ra vẻ ngạc nhiên, nói:

"Con chó kia trông gầy khọm, nhưng lại có một hàm răng sắc bén, cắn chết hai con sói mà nó lại không bị thương gì nhiều."

"Chỉ có thêm hai vết cào."

"Nha!" Hoàng hộ viện nhếch miệng cười một tiếng:

"Thú vị."

"Người kia như thế nào?" Lúc này, màn xe được vén lên, lộ ra một người trẻ tuổi có chút già dặn, y nhìn về phía hộ vệ, hỏi:

"Còn cứu được hay không?"

"Cái này. . ." Hộ vệ trì trệ:

"Bọn thuộc hạ không thấy."

"Đi." Người trẻ tuổi bèn vung tay lên:

"Nếu như có thể cứu được thì cứu, cũng xem như kết một hồi thiện duyên, chúng ta cũng sắp tới kinh thành rồi, không ngại mang theo cả hắn, dù sao cũng không phiền phức."

Hộ vệ không trả lời, mà nhìn về phía Hoàng hộ viện.

"Đi thôi!"

Hoàng hộ viện phất tay:

"Nếu công tử đã nói như vậy, không chết thì cứ mang theo là được, nếu như chết rồi thì mang theo con chó kia, để nó trông nhà hộ viện."

"Rõ!"

Hộ vệ xác nhận, chắp tay thi lễ lui lại.

Người trẻ tuổi híp híp mắt, dường như vô ý đảo qua Hoàng hộ viện, sau đó liền từ từ hạ màn xe xuống.

"Ai!"

"Bành!"

Hai gã hộ vệ khiêng người lên trên toa xe chở hàng, một người trong đó phủi tay, nói:

"Người này trông gầy gò, trên dưới đều không có hai lạng thịt, không ngờ là lại nặng như vậy, chắc cũng là một người luyện võ."

Chính khi luyện võ đến một trình độ nhất định thì cốt nhục mới căng đầy như vậy, trông dáng người gầy gò nhưng lại không hề nhẹ, hiển nhiên là hộ vệ cũng hiểu rõ chuyện này.

Nên không cảm thấy kỳ quái.

Dù sao nơi này cũng đã tới gần kinh thành, có nhiều Võ quán, hiệp sĩ.

Thậm chí là người tu hành, có lúc cũng có thể gặp phải.

Người nằm trên xe này cũng đã không còn nhỏ nữa, tóc xám trắng hỗn hợp, đầu lông mày mang theo nếp nhăn, cho dù đang hôn mê, nhưng trên mặt vẫn lộ ra vẻ đau đớn.

Quần áo trên người được làm bằng chất liệu rất cổ quái, giống như là vải bố, nhưng xúc cảm lại không sai.

Một con chó già đang nằm ở bên cạnh, lão cẩu có bộ lông ảm đạm, thân thể khô quắt, hai mắt vô thần, co rụt thân thể.

Nó không có ý kiến gì với chuyện chủ nhân của mình bị người ta tùy ý an bài.

"Két. . . Két. . ."

Đội xe lại tiếp tục lên đường.

"Ừm!"

Trên khung xe, Mạc Cầu thấp giọng rên rỉ, chậm rãi mở mắt ra.

Cảm nhận được cơ thể đang lắc lên lắc xuống theo chiếc xe ngựa, trong mê mang lại hiện ra một tia rõ ràng, mắt nhìn bốn phía, rồi lại nhắm mắt lại.

Xem ra.

Còn sống.

......

Nước trà thanh tịnh, vào miệng phiêu hương.

Mạc Cầu mím môi uống một ngụm trà xanh, tinh tế phẩm vị một lát, mới đặt chén trà xuống, nhìn về phía con chó trắng đang nằm lặng lẽ trên mặt đất ở bên cạnh.

Chó trắng gầy còm, bộ lông cũng đã không còn sáng bóng, hai mắt đục ngầu, trông không khác gì một con chó nông thôn.

Lại còn là một con chó già.

Nhưng ở trên người của nó, Mạc Cầu lại có thể cảm giác được khí tức của mình.

Dường như. . .

Con chó này đã trở thành một sinh linh phụ thuộc vào mình.

"Rốt cuộc thì ngươi là cái gì?"

Đương nhiên, sẽ không có đáp án.

Mạc Cầu nhíu mày nhìn xem chó trắng, không nhịn được nhẹ nhàng nhướng mày.

Hắn không tin con chó này sẽ là một sinh vật bình phàm, mấy ngày nay hắn đã nhiều lần thăm dò, thậm chí còn dùng Đại La pháp nhãn để tìm kiếm, nhưng lại không thể phát hiện ra gì bất thường.

Vả lại trong lúc mình đang hôn mê, không biết chuyện gì xảy ra, con chó này lại cưỡng ép phân đi một bộ phận huyết mạch khí tức của mình.

Chuyện này làm cho hắn hôn mê càng lâu hơn.

Cũng chính vì vậy mà con chó này nhất định phải dựa vào Mạc Cầu mà sống, nếu như hắn bất hạnh mất mạng, thì con chó trắng này cũng sẽ mất đi sức sống.

Ngược lại.

Chó trắng mà chết thì hắn cùng lắm cũng chỉ bị bệnh nặng một hồi.

"Ô. . ."

Chó trắng mở đôi mắt đục ngầu ra, rồi lại gục đầu xuống, cuộn tròn thân thể tiếp tục nằm yên.

Mạc Cầu lắc đầu, thu tầm mắt lại.

Bất luận như thế nào, hiện giờ con chó này đã không thể rời khỏi hắn, vả lại trong khoảng thời gian hôm mê này, cũng nhờ vào nó nên mình mới có thể an toàn.

Coi như nuôi một con sủng vật vậy!

Có lẽ.

Không chừng sau này con 'sủng vật' này sẽ mang đến cho mình bất ngờ cũng khó nói.

Cảm giác vào trong thức hải, một trang sách vàng óng đang lơ lửng bên trong tinh thần, bị rất nhiều tinh quang bao khỏa, phù văn xán lạn.

Ngọc Khuyết Kim Chương!

Đây chính là tên của trang sách vàng óng này.

Mạc Cầu chưa bao giờ từng nhìn thấy những văn tự trên đó, nhưng lại cực kỳ huyền diệu, mỗi một phù văn đều như đang ẩn chứa pháp tắc đại đạo khó mà miêu tả.

Vật này đúng là huyền diệu, nhưng nếu như ngay cả văn tự trên đó cũng không biết thì khó hiểu được.

May mà tinh thần thức hải chưa từng làm cho người ta thất vọng, cho dù là không biết hàm nghĩa của phù văn này, nhưng lại có thể từ bên trong tìm hiểu được rất nhiều pháp môn.

Cái tên Ngọc Khuyết Kim Chương cũng là từ trong cảm ngộ đạt được.

Theo như lý giải của Mạc Cầu thì trên trang sách này ghi lại Công pháp, đến từ một nơi tên là Thiên Đình Đấu Bộ, và Công pháp cũng không hoàn chỉnh.

Sách này cũng không chỉ có một trang.

Đấu Bộ!

Danh phù kỳ thực.

Cho đến trước mắt, pháp môn mà tinh thần thức hải cảm ngộ từ trong Ngọc Khuyết Kim Chương đều có quan hệ với đấu pháp.

Dưỡng Binh Pháp!

Đấu Mẫu Pháp Ấn!

Còn có một môn tên là Đoạt Thiên Quyết, là pháp môn căn bản, trước mắt còn chưa hoàn toàn lĩnh hội, muốn cảm ngộ được nó thì còn thiếu rất nhiều tinh thần, còn cần phải tích lũy nhiều năm nữa mới có thể khám phá.

Mỗi một pháp môn mà hắn lĩnh hội được đều cực kỳ khủng bố, không có ngoại lệ.

Công pháp mà Mạc Cầu học được nhiều vô số kể, trong đó cũng không thiếu pháp môn tinh diệu, thậm chí ngay cả công pháp có thể chứng được Nguyên Anh cũng đều có mấy môn.

Diêm La Tâm Kinh, Thập Đại Hạn, Nguyên Thận Quyết, Địa Tàng Bản Nguyện Đao. . .

Mỗi một môn đều có thể xưng là truyền thừa đỉnh tiêm!

Nhưng khi so với pháp môn lĩnh hội được từ Ngọc Khuyết Kim Chương thì lại yếu hơn không ít.

Không!

Phải nói là cách biệt một trời một vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận