Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 97. Át Chủ Bài

Chương 97. Át Chủ Bài


Người dịch: Whistle

"Hả?"

Chung Vân Triệu có thể động đậy cũng đã vượt ngoài ý liệu của Mạc Cầu, không ngờ lại còn có thể ngăn cản ám khí của hắn.

Không thể không nói, thể chất của cao thủ Hậu Thiên có thể nói là không phải người, diệu dụng của chân khí cũng không thể tưởng tượng nổi.

Đổi thành người khác mà bị thương cỡ này thì chỉ có ngồi chờ chết thôi!

Chẳng qua. . .

Dù có thể ngăn được thì lại như thế nào?

Mạc Cầu ổn định thân hình, hai tay run nhẹ lóe lên một vài hàn mang, thân thể xoay chuyển, tay áo lại tiếp tục bắn ra ám khí.

Thiên Tự Cửu Đả có sử dụng được rất nhiều loại ám khí, phi đao, đinh dài giống như Mạn Thiên Hoa Vũ bao phủ đối phương.

Trong lúc nhất thời hàn quang nhanh chóng rơi xuống.

"Bạch!"

"Vù vù!"

"Đinh. . . Đem. . ."

"Phốc!"

Dù rằng Chung Vân Triệu đã chống cự hết toàn lực, nhưng cuối cùng thì bản thân gã đang bị trọng thương, né tránh không kịp liền bị một thanh phi đao xuyên qua đầu vai, lúc này liền kêu lên một tiếng đau đớn.

Phi đao có độc!

"Hô. . ." Mạc Cầu chậm chạp ngừng tay, thở dài một ngụm trọc khí, cơ thể xụi lơ muốn đổ.

Tình huống của hắn cũng không khá hơn là bao.

Đám người Quách Tiêu không phải kẻ yếu, ngược lại còn đều là tinh nhuệ hảo thủ của Hắc Hổ đường.

Mặc dù hắn đã giết địch một ngàn, nhưng cũng tự tổn tám trăm.

Nhất là lúc đối mặt với mấy người này khi liên thủ, mỗi một kích đều không giữ lại chút sức lực nào, mỗi chiêu đều dùng hết toàn lực.

Bây giờ, áo quần của Mạc Cầu đã rách rưới, nội phủ giống như bị lửa thiêu, không biết trên người đã có bao nhiêu vết máu ứ đọng.

Mạc Cầu thư giãn một chút liền cảm thấy vô cùng đau đớn, hai mắt tối đen, cơ hồ muốn ngã nhào xuống đất.

"Tốt, tốt cực kỳ!" Chung Vân Triệu giãy dụa chống đỡ thân thể, cổ tay run rẩy, trường đao rơi xuống đất tạo ra những tiếng leng keng, hai mắt nhìn chằm chằm Mạc Cầu:

"Không ngờ Hắc Hổ đường ta lại còn có một vị cao thủ như vậy, các hạ giấu thật sâu!"

Uông lão nhị chết ở trước mắt, bọn người Quách Tiêu thì không có động tĩnh, mà Mạc Cầu lại xuất hiện tại trước mặt gã.

Bên ngoài xảy ra chuyện gì, không cần nói cũng biết.

Chung Vân Triệu vừa kinh vừa sợ, còn chưa nói hết một câu thì trong miệng đã phun ra máu tươi màu đen.

Nội thương, độc tính cùng nhau phát tác, cho dù không xảy ra chuyện gì khác thì e rằng gã ta cũng chèo chống không được bao lâu.

"Tam đương gia quá khen." Mạc Cầu bình ổn khí tức, lắc đầu nói:

"Tại hạ sống nhờ Hắc Hổ đường nên tuyệt không ác ý, tình huống hỗn loạn hiện giờ không phải là chuyện mà Mạc mỗ mong muốn."

"Bất quá việc đã đến nước này, nhiều lời cũng vô ích!"

Mạc Cầu lấy ra một thanh phi đao từ bên hông, nhìn thẳng đối phương:

"Tam đương gia, xin hỏi kia khối Thiết tinh rốt cuộc là vật gì? Lại làm cho ngươi nhớ mãi không quên như vậy?"

"Ha ha. . ." Chung Vân Triệu bật cười, vẻ mặt khinh thường:

"Ngươi cho rằng ta sẽ nói cho ngươi biết sao?"

Mạc Cầu nhăn mày.

Đúng là hắn rất hiếu kì với chuyện này, chẳng qua Mạc Cầu lại không biết làm sao để khảo vấn người khác.

Lại nói, nếu như thật phải động thủ tra tấn thì e là trong hắn sẽ không thoải mái.

"Thôi được." Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, kìm nén nỗi nghi ngờ trong lòng:

"Đã như vậy, liền để tại hạ đưa tiên Tam đương gia một đoạn đường, cũng coi là thành toàn ân nghĩa giữa hai ta."

"Thật sao?" Cổ tay Chung Vân Triệu run rẩy, từ bên hông gỡ xuống một vật, mặt lộ vẻ quỷ dị nhìn về phía Mạc Cầu:

"Ngươi thật sự cho rằng có thể giết ta sao?"

"Hả?" Mạc Cầu sững sờ, nhìn tấm lệnh bài đen sì trong tay đối phương, trong mắt mang theo vẻ cẩn thận:

"Tam đương gia, với tình huống hiện giờ của ngươi, chẳng lẽ còn khả năng lật bàn hay sao?"

Đang lúc nói chuyện, hắn điểm nhẹ mũi chân, một cái bóng đen đã lặng yên lao về phía đối phương.

Ám Kiếm!

Đồng thời cánh tay chấn động, phi đao trong lòng bàn tay giống như một sợi hư tuyến bay thẳng tới mi tâm của Chung Vân Triệu.

Cho dù gã ta có mánh khóe gì đi nữa, chỉ cần chết rồi thì hết thảy đều sẽ vô dụng.

Thậm chí vì lý do an toàn, dù rằng biết rõ đối phương đang bị trọng thương, nhưng Mạc Cầu đều không dám áp sát.

"Hừ!"

Sự cẩn thận của Mạc Cầu cũng làm cho sắc mặt Chung Vân Triệu trở nên âm trầm, gã nhẹ nhàng vung lệnh bài lên để đón nhận ám khí đột kích.

"Đông!"

Mặt đất run rẩy.

"Oanh. . ."

Mặt đất dưới chân đột nhiên nứt ra, một cái bóng đen từ dưới lòng đất nhảy lên, ngăn ở trước mặt Chung Vân Triệu.

Bóng đen có mái tóc dài tán loạn, áo quần rách nát, quanh người còn có một làn khói đen mờ mịt như có như không, khiến cho người ta không thể nhìn rõ tướng mạo.

Bóng đen cứ đứng im ở đó, mặc cho Ám Kiếm phi đao đâm vào cơ thể mình, không tránh không né.

Mà khi đao kiếm qua đi, thân thể của người này cũng không bị thương gì, ám khí giống như một cục đá ném vào trong biển rộng, không còn động tĩnh.

Sắc mặt Mạc Cầu lập tức trở nên tái nhợt.

Hắn đã gặp qua cái bóng đen này.

Vào đúng cái đêm mà Bạch Mã phỉ vào thành, chính cái bóng đen này là người đã chém giết với phỉ thủ Lôi Vọng.

Lại còn hơi chiếm thượng phong!

Lúc này hình như cái bóng đen đang bị trọng thương, cánh tay trái bất lực buông lơi, trên người còn có thể nhìn thấy những vết thương dữ tợn.

Nhưng dù là vậy, cỗ sát khí hung lệ phô thiên cái địa này vẫn khiến cho Mạc Cầu cứng người, trong lòng cuồng loạn.

Nguy hiểm!

Giống như khi chuột thấy mèo, bản năng của cơ thể đang phát ra báo động.

"Đi!" Chung Vân Triệu nhẹ nhàng lay động lệnh bài, gian nan giơ tay lên, chỉ về phía Mạc Cầu:

"Giết hắn!"

Đôi mắt Mạc Cầu co rụt lại, trong nháy mắt liền triệt thoái về phía sau, dưới chân liên tục thi triển Thất Tinh Bộ, Nhất Tuyến Thiên.

Hắn nhanh, nhưng cái bóng đen này còn nhanh hơn!

"Hô. . ."

Giống như mây đen tráo đỉnh, nửa người trên của cái bóng đen này không nhúc nhichs, nửa người dưới đột nhiệt bổ nhào về phía trước mấy trượng, tốc độ nhanh kinh người.

"Bạch!"

Mạc Cầu cắn chặt hàm răng, thân hình điên cuồng lấp lóe, trong căn phòng không lớn này đã xuất hiện tàn ảnh.

Liền xem như bị bọn người Quách Tiêu vây công lần nữa, trong nhất thời nửa khắc thì e là cũng không bắt được thân hình của hắn.

Đáng tiếc, đối thủ lần này không phải là Quách Tiêu.

Dường như cái bóng đen này không giỏi chuyển hướng đột ngột, mà chỉ biết mạnh mẽ đâm tới, nhưng tốc độ lại rất nhanh.

Nhảy lên rơi xuống, một cánh tay quét ngang, giống như một cây côn bổng đánh ngay ngực Mạc Cầu, hắn muốn tránh cũng không được.

"Uống!"

Mạc Cầu bèn khẽ quát một tiếng, quái đao xoay tròn như gió, đao ảnh giống như tấm màn ngăn ở trước người.

Luận uy lực của võ kỹ thì Tống thị đao pháp sẽ không sánh kịp Thanh Phong kiếm pháp, nhưng hắn chỉ mới lấy được kiếm pháp trong khoảng thời gian gần đây.

Ngược lại thì hắn đã tập luyện Tống thị đao pháp trong nhiều năm rồi nên càng thuần thục hơn, khi thi triển ra càng thuận tiện hơn.

Lúc này hắn thi triển Minh Tâm đao nghiêm phòng tử thủ, toàn lực bộc phát Long Xà kình, uy thế cũng cực kỳ kinh người.

"Ầm. . ."

Cánh tay đột kích này giống như được đúc từ sắt thép vậy, một kích vung ra liền trực tiếp đánh nát đao màn, dư thế không dứt rơi vào ngực Mạc Cầu.

Mạc Cầu giống như bị chiếc xe chạy tới tốc độ nhanh tông phải, cổ họng ngòn ngọt, hai chân rời khỏi mặt đất bay về phía sau.

Lực lượng này. . .

Đơn giản không phải là người!

"Bành!"

Vách tường cứng rắn liền bị một đầu của phá tan tạo thành một cái lỗ lớn, nếu như không phải Mạc Cầu đã thành Đoán Cốt, lực phòng ngự của Thiên La công cũng rất kinh người, sợ là trúng phải một kích này thì đã mất mạng.

Bất quá hiện giờ Mạc Cầu cũng không khá hơn chút nào, còn chưa đứng dậy liền thấy cái bóng đen kia đã tiếp tục đánh tới.

Một cánh tay quét ngang.

"Răng rắc. . ."

"Phốc!"

Mạc Cầu ở giữa không trung, trong miệng phun đầy máu tươi, vừa mới tụ lực cũng đã bị đánh tan.

Ngắn ngủi hai kích liền khiến hắn lâm vào tuyệt vọng.

Thực lực của hai người chênh lệch quá lớn, đúng là Mạc Cầu học được rất nhiều công pháp, nhưng không địch lại đối thủ có lực lượng mạnh đến vậy.

Hắn ngã lăn vào trong viện lạc, trường đao cũng không biết bay ra từ khi nào, chỉ đành lấy thanh đoản kiếm ra rồi cắn răng gầm nhẹ:

"Ta liều mạng với ngươi!"

Có người khi ở trong lúc tuyệt vọng thì sẽ đánh mất đấu chí, có người lại dốc hết toàn lực liều mạng một lần.

Mạc Cầu, chính là người sau.

"Ô. . ."

Bóng đen phá tan cửa sổ, còn chưa rơi xuống đất thì thân thể của nó lại đột nhiên lùi về phía, khói trắng bốc lên.

"Hả?" Mạc Cầu sững sờ.

Chỉ trong một thoáng thì hắn liền tỉnh ngộ, dường như cái bóng đen này. . . Không chịu được mặt trời?

Có phải hay không phải, chỉ cần thử một lần là biết!

Cổ tay Mạc Cầu rung lên, thanh đoản kiếm trong lòng bàn tay bay lên không trung trúng vào một viên gạch ngói ở trên cái bóng đen kia.

"Soạt. . ."

Gạch ngói vỡ vụn, một ánh nắng mặt trời chiếu rọi xuống, quả nhiên, trên người của cái bóng đen này lại có khói trắng bốc lên, nó phát ra những tiếng kêu kỳ lạ rồi lui lại.

Hai mắt Mạc Cầu sáng lên, không quản thương thế trên người, mò lên những món đồ ở bên cạnh rồi quăng lên nóc nhà.

"Rầm rầm. . ."

"Ầm!"

Tiếng gạch ngói vỡ vụn không ngừng vang lên, cái bóng đen kia cũng không ngừng né tránh, không gian di động không ngừng áp súc.

"Quái vật, để ngươi động thủ, để ngươi động thủ!" Mạc Cầu vừa phá hư phòng ốc vừa gầm nhẹ, hắn không phát hiện là Chung Vân Triệu ở trong phòng đã bị mảnh ngói đập trúng, tại chỗ ngất đi.

Mà cái bóng đen kia, sau khi đứng cứng ngắt mấy hơi liền không còn động đậy được nữa, giống như đã chết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận