Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 674. Thi Hoàng

Chương 674. Thi Hoàng


Người dịch: Whistle

Một người lạnh mặt nghiêm giọng mở miệng:

"Nơi này là do bọn ta phát hiện ra trước, lẽ ra đồ vật nên thuộc về bọn ta, bất quá nể tình mọi người đều là đồng hương, bọn ta có thể lưu lại hai trái."

"Thiên tài địa bảo, người có đức thì được, chưa từng có đạo lý tới trước tới sau." Một người cười lạnh:

"Theo ta thấy, không bằng chúng ta so tài một trận đi?"

"Hừ hừ!"

Phe nhân mã cuối cùng ngoài cười nhưng trong không cười:

"Nếu thật sự là vậy thì bọn ta cũng không sợ, chẳng qua chư vị thật sự muốn chỉ viên mấy trái Linh quả mà bỏ qua lần thăm dò này sao?"

"Ở đây còn có không ít những Linh vật tương tự như vậy?"

Trong tràng yên tĩnh.

"Vậy theo Cát đạo hữu thì phải làm thế nào?"

"Chia đều!"

. . .

"Xảy ra chuyện gì?"

Thân Hầu nhăn mày, thân hình giống như một đạo hư ảnh lấp lóe liên hồi, mỗi lần dừng lại đều có một bộ thi thể bị phân ra thành vô số khối.

Tốc độ của y cực nhanh, nhất là trong nháy mắt động thủ.

Ngay cả Mạc Cầu cũng chỉ có thể nhìn ra trong tay y đang cầm môt cây chủy thủ, chứ không thấy tình huống động thủ cụ thể.

"Tại sao lại nhiều Cương thi như vậy?"

"An tâm chớ vội." Khấu Văn không nhanh không chậm nói:

"Dựa theo quy củ của tiền nhân vào trước thì chúng ta đã gặp phải rất nhiều phiền phức, điều này nói rõ chúng ta đã đến rất gần với vùng hạch tâm của Tổ miếu."

"Chỗ tốt nhận được cũng sẽ càng cao!"

Nói xong, ông ta bấm tay điểm ra, một vệt lưu quang nhanh chóng khuếch trương, cho đến khi hình thành một cái mặt quạt liền quét ngang trước mặt vài dặm.

Mấy người cũng vọt lên theo thứ tự, Mạc Cầu chỉ kiếm một cái, Thiên Lôi Kiếm phác hoạ giữa không trung, hình thành Thái Ất Tru Ma Kiếm Trận rồi quét ngang mấy chục dặm trước mặt.

"Hảo kiếm quyết!"

Hai mắt Thiên Si sáng lên, ánh mắt nhìn qua Mạc Cầu lại có mấy phần thiện ý:

"Kiếm pháp này của đạo hữu thật là cao minh, có thời gian chúng ta giao lưu trao đổi?"

Một đường tiến lên, mấy người đều đã xuất thủ theo thứ tự, nhưng người có thể dùng một hơi mà quét ngang mấy chục dặm phía trước, trừ y ra thì cũng chỉ có Mạc Cầu.

Đương nhiên.

Càng nhiều là bởi vì những người khác đều có giữ lại.

"Có thể."

Mạc Cầu lạnh nhạt gật đầu, hắn vẫn luôn thích cùng người giao lưu Công pháp.

Thiên Si nghe vậy thì biểu lộ càng nhu hòa hơn.

"Không thể tiếp tục kéo dài được nữa." Điệp phu nhân nhíu mày, nhìn về phía trước rồi nói:

"Nơi này có quá nhiều Cương thi, Âm khí trọng thì còn có thể hiểu được, nhưng nhiều thi thể như vậy thì lại tới từ chỗ nào?"

"Các vị, ra tay đi!"

Nói xong, nàng khẽ vung tay áo lên, một đôi bướm giương cánh dài gần một trượng bỗng nhiên xuất hiện, hai cánh chớp động vỗ bay đám Cương thi ở trước mắt.

Mắt thường nhìn lại, từng con Cương thi ở trước mặt nối gót sát vai, số lượng không dưới một ngàn.

Mà ở nơi càng xa hơn, bùn đất cũng đang run lên, từng con Cương thi lần lượt chui lên, giống như là vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ.

Thỉnh thoảng sẽ còn toát ra những con Phi Thiên du cương.

"Hoa. . ."

Điệp vũ tung bay, lộng lẫy.

Thất thải hào quang bao phủ hai con hồ điệp, hào quang trông rất đẹp mắt, nhưng rơi trúng người Cương thi lại mang ý nghĩa hủy diệt.

"Hô!"

Hào quang phủ xuống, mấy chục con Cương thi lặng lẽ phân giải, hóa thành bụi đất bay đầy trời.

Ngay cả Du Thiên phi cương nhục thân cứng rắn có thể so với tu sĩ sơ nhập Kim Đan, khi bị hào quang bao phủ cũng chỉ có thể bất lực gào lên đau xót, nhục thân lập tức tan rã.

Linh thú đan cảnh!

Hơn nữa còn là một đôi!

Hai mắt Mạc Cầu hơi sáng.

"Thất Thải Linh Điệp, phi độn không ngại, Linh quang có thể phá vạn pháp, có đôi Linh điệp này tại, Điệp phu nhân hiếm khi gặp được địch thủ trong đồng đạo cùng cấp." Khấu Văn vuốt râu cười khẽ:

"Tới lượt ta!"

Ông ta sắn tay áo, vung tay lên, một cây trường tiên kim quang chói mắt đột nhiên xuất hiện.

Kim tiên vung vẩy, kéo dài mấy chục dặm, quét ngang qua phía trước, tựa như một tia laser xẹt qua, vô số Cương thi bị nó một phân thành hai nửa.

"Kim Long Tiên!"

Trong mắt Thân Hầu hiện ra vẻ khẩn thiết:

"Pháp bảo trên người Khấu lão đầu đúng là lợi hại, không hổ là người xuất thân Chân Tiên đạo, nghe nói ngươi sẽ biết một bộ tiên pháp?"

"Không sai." Khấu Văn gật đầu:

"Kim Long Thập Bát Thức, mời chư vị chỉ điểm."

Nói xong liền lắc trường tiên một cái, bóng roi đầy trời, có cắm sâu lòng đất, có quét ngang bát phương, kim quang chiếu rọi toàn bộ chân trời.

"Ầm ầm. . ."

Đất rung núi chuyển.

Vô tận âm khí lập tức co lại, trong nháy mắt đã bạo tán, vô số Cương thi đồng loạt đổ rạp giống như đang thu hoạch rơm rạ vậy, trước mặt một đường thông suốt.

"Đã nhìn thấy đại điện!"

Ánh mắt Thân Hầu sắc bén, gã ta là người đầu tiên nhìn thấy kiến trúc ở phía xa, trên mặt vui mừng, thân thể co rụt lại muốn chạy tới trước.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Sắc mặt gã ta đột nhiên thay đổi.

"Không tốt!"

"Cẩn thận." Hai mắt Mạc Cầu co rụt lại, Đại La Pháp Nhãn đã nảy sinh điềm báo, kiếm quang xoay tròn bao phủ hai người ở bên cạnh vào trong.

Khấu Văn và Thiên Si là hai người ở gần hắn nhất, thấy thế thì lại sững sờ.

Điệp phu nhân và hai vợ chồng Đồng Nghiệp đảo phản ứng chậm một cái chớp mắt, bất quá cũng cũng có hành động.

Thân thể mềm mại của Điệp phu nhân run rẩy, tán thành trăm ngàn con hồ điệp bay khắp bốn phương tám hướng, vợ chồng Đồng Nghiệp đảo tâm ý tương liên, đồng thời tế ra Pháp bảo.

"Phốc!"

Thân thể Hoàng Sùng cứng đờ, chậm rãi cúi đầu, không biết khi nào đã một cái bàn tay đen thùi đâm xuyên qua ngực bụng của y.

Trong bàn tay đen thui kia còn đang cầm một viên Kim Đan tròn vo.

Thê tử Diệp Tân trợn tròn mắt, trong ánh mắt lộ ra vẻ đau thương.

"Không!"

Diệp Tân rít lên một tiếng, Ngự kiếm chém tới.

Trên mặt Hoàng Sùng lại hiện ra vẻ đắng chát, lắc đầu, trong cảm nhận của y, Kim Đan đã cách mình càng ngày càng xa, trong lòng lóe lên một ý nghĩ hung ác, trực tiếp dẫn bạo.

"Oanh!"

Một vệt kim quang chói mắt nổ tung bao phủ bát phương.

"Hoàng huynh!"

"Đạo hữu cẩn thận!"

Tiếng kinh hô đến chậm vang lên, nhưng cũng không thể thay đổi được kết cục.

Uy năng tự bạo Kim Đan bộc phát ở nơi cách đám người không xa, ngay cả vị thê tử mà Hoàng Sùng không muốn liên lụy cũng bị khí lãng cuồn cuộn cuốn bay.

Mạc Cầu nhướng mày, Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận tùy theo chuyển động, Lôi đình kiếm quang vờn quanh, khí lãng dâng trào ập đến trước mặt liền không nhúc nhích được thêm tí nào.

Thân Hầu nhướng mày một cái, dường như có kinh hỉ, thân thể nhoáng một cái đã hóa thành một vệt lưu quang như có như không, nghịch thế bay thẳng đến trung tâm vụ nổ.

Thân pháp của gã ta cực kỳ huyền diệu, dưới tình huống như vậy mà vẫn có thể lao nhanh.

Mạc Cầu tự hỏi không bằng.

"A!"

Trong mắt của phu nhân đảo chủ Đồng Nghiệp đảo vẫn luôn xinh đẹp đoan trang Diệp Tân đã hiện ra vẻ điên cuồng, nàng gầm lên một tiếng giận dữ, không để ý tới gió lốc đột kích, thúc kiếm lao nhanh.

Tốc độ cũng không chậm hơn Thân Hầu là bao.

Chẳng qua dưới tình huống Kim Đan tự bạo, Linh quang bên ngoài cơ thể của nàng đang nhanh chóng suy yếu.

"Cẩn thận!"

Khấu Văn hơi biến sắc, vội vã gầm nhẹ:

"Đó là một con U Minh Thi hoàng!"

Nói xong liền lao sát theo sau.

Trong ghi chép của Chân Tiên đạo, U Minh Thi hoàng vạn năm khó gặp, thực lực không kém Kim Đan hậu kỳ, có thể xuất nhập U Minh, ẩn nấp vô tung, nhục thân càng mạnh kinh khủng.

Hoàng Sùng tự bạo Kim Đan, uy lực mạnh mẽ.

Nhưng.

Lại không thể giải quyết được đối thủ!

"Rống!"

Khấu Văn còn chưa dứt lời, trong trung tâm của vụ nổ đã truyền đến một tiếng gào thét tràn ngập phẫn nộ.

Sau đó liền có một bóng người đột nhiên lao ra, một nửa cơ thể của bóng người này đã phá hủy, nó xòe bàn tay ra rồi hung hăng đánh về phía Thân Hầu.

"Hô. . ."

Chỉ là một chiêu đơn giản, nhưng gió lốc lại lướt ngang, dãy núi lệch vị trí, không khí ở trong phạm vi trăm trượng quay cuồng giống như nước sôi.

Thân Hầu tay cầm lợi nhận, thấy vậy hai mắt liền co rụt lại.

Chạm mặt với lực lượng vô hình tạo ra cho gã một cảm giác như trời đất sụp đổ vậy, ngay cả độn pháp ẩn mình vào trong hư không cũng bị ép thi triển ra.

"Bành!"

Không khí nổ tung, vô số khí kình quét ngang trăm dặm.

Hư không ở bên ngoài vài dặm nhoáng một cái, Thân Hầu đột nhiên xuất hiện với sắc mặt hơi trắng bệch, gã sờ lên đầu vai, trong mắt lộ ra vẻ nghĩ mà sợ.

Cũng mà là độn pháp của gã cao minh, kịp thời tránh đi.

Mà đảo chủ phu nhân Diệp Tân theo sát phía sau thì lại không có thân pháp thần kỳ như vậy, vả lại nàng cũng không có ý định tránh thoát, ngang nhiên nghênh đón bóng người xông tới.

"Chết đi!"

Tuy rằng Pháp bảo tùy thân Phi Linh Đồng Kiếm của nàng chỉ có một thanh, nhưng lại do ba ngàn sáu trăm cây Đồng Nghiệp Phi kiếm hợp lại mà thành, khả phân khả hợp, diệu dụng vô tận.

Phối hợp với Thiên Linh Huyền Không kính của Hoàng Sùng thì càng cao minh hơn.

Mặc dù hiện giờ đã mất đi Thiên Linh Huyền Không Kính, nhưng khi Phi Linh Đồng Kiếm cũng va chạm với Thi hoàng bằng một lực lượng kinh khủng.

Ba ngàn sáu trăm vệt kiếm khí giống như nước thủy triều lao tới, thúc phạt tất cả, cho dù là mấy ngọn đại sơn điệp gia cũng có thể bị nó đánh nát.

Mà nay. . .

"Bành!"

Vầng sáng tiêu tán, người tới ngửa mình ra sau, lảo đảo lui lại, dưới chân xuất hiện rất nhiều vết nức, bên ngoài người chỉ có ngoại thương nhàn nhạt.

Cho dù là lúc này Diệp Tân đang tràn ngập phẫn nộ cũng không khỏi sững sờ.

"Rống!"

Bóng người ở trước mặt cao gần một trượng, thân mặc áo bào mạ vàng, đầu đội bình thiên quan, khuôn mặt tối đen, đôi mắt giống như băng uyên u lãnh.

Mặc dù một nửa cơ thể đã bị Kim Đan tự bạo tàn phá rách rưới, nhưng khí tức trên thân vẫn rất kinh người.

Ít nhất là sẽ không kém hơn Kim Đan hậu kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận