Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 473. Quét Ngang

Chương 473. Quét Ngang


Người dịch: Whistle

"Đôm đốp. . ."

Phong lôi kích đãng, một đạo lưu quang đánh vỡ tầng mây, sau lưng liên tiếp trống không.

Mỗi một lần phong lôi chấn động, trong không trung đều hiện ra một đoàn ba động.

"Vương Hổ." Nông Nghĩa Tuyết nhìn thoáng qua sau lưng, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ tuyệt vọng:

"Ngươi để ta xuống rồi tự mình chạy đi, như vậy thì còn có thể tăng khả năng đào thoát."

"Tỷ nói gì vậy?" Vương Hổ gầm thét:

"Vương Hổ đệ há lại loại người này, lại nói, nhiều một người cũng làm chậm được bao nhiêu tốc độ."

"Đi!"

"Đôm đốp. . ."

"Tiểu tặc, chạy đi đâu!"

Ở chân trời phía xa vang lên một tiếng gào thét, nhưng thanh âm lại vang lên bên cạnh, còn có mấy luồng độn quang chạy tới.

"Đáng chết!"

Vương Hổ nhíu mày:

"Bám dai như đĩa, tại sao bọn hắn lại có thể xuất hiện ở trước mặt vậy?"

Trong khi nói chuyện, vô số lưu quang giống như mưa rơi nặng hạt bao trùm phạm vi gần một dặm, cũng bao phủ luôn cả hai người.

Thân thể của Vương Hổ cuộn tròn lại, hai cánh ở sau lưng vung vẩy, nhanh chóng du tẩu dưới lưu quang đầy trời.

Giống như một luồng điện quang, lấp lóe vài cái đã xông ra trùng vây.

Chẳng qua vì thế công quá nhiều, cuối cùng Vương Hổ vẫn bị thương, lông vũ trên cánh tróc ra.

Một đường chạy trốn.

Hiện nay lông vũ trên người Vương Hổ đã bị đánh tới thất linh bát lạc, trên cánh thì càng trụi lủi khắp nơi.

"Ngô. . ."

Một tiếng kêu đau vang lên, Vương Hổ tiếp tục gia tốc.

"Bạch!"

Trước mặt.

Một đạo độn quang lao thẳng tới đây, tốc độ nhanh đến mức làm cho người ta kinh ngạc.

Người kia là ai?

Sau độn quang lại còn có một đạo kiếm quang.

Tốc độ của kiếm quang thì càng doạ người hơn, hai người một trước một sau, làm cho thân hình của Vương Hổ trì trệ.

May mà độn quang ở phía trước cũng không thèm quan tâm đến Vương Hổ, sau khi sượt qua người y liền bay thẳng tới chỗ của Thiên Tà Minh.

"Người đến là kẻ nào?"

"Người mình!"

Tần Khuyết kêu to, từ trên người móc ra một tấm lệnh bài rồi vội vàng ném cho một người trong đó:

"Nhanh, đằng sau có một tên tu sĩ của Thái Ất tông đang truy sát ta."

Vương Hổ trừng mắt nhìn, đang muốn thay đổi phương hướng liền thấy đạo kiếm quang kia bỗng nhiên dừng ở bên người mình.

"Vương Hổ?"

"Sư phụ!"

Giọng nói quen thuộc này làm cho Vương Hổ sững sờ, lập tức đại hỉ:

"Tại sao người lại ở chỗ này?"

"Nói ra rất dài dòng." Mạc Cầu khẽ lắc đầu, tầm mắt rơi vào trên người y, ánh mắt cổ quái:

"Tại sao ngươi lại. . . , biến thành như thế này?"

Điểu nhân thì cũng thôi đi, lại còn rụng lông, thật sự là kỳ hoa.

"Ây. . ." Biểu tình của Vương Hổ trở nên ngưng trọng, sau đó vội vã nói:

"Sư phụ, bây giờ không phải là lúc ôn chuyện, chúng ta mau trốn đi, đằng sau có rất nhiều người đang đuổi theo."

"Ừm." Mạc Cầu gật đầu:

"Thấy rồi."

Dứt lời, Mạc Cầu đã hóa thành một đạo kiếm quang lao thẳng tới hơn ba mươi vị tu sĩ Đạo cơ ở đối diện.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Kiếm quang nở rộ, huyết quang nở rộ.

"Thật can đảm!"

"Muốn chết!"

Phe mình hơn ba mươi người, ngoài bốn người Luyện khí viên mãn ra thì những người còn lại đều có tu vi Đạo cơ.

Còn có vài vị Đạo cơ hậu kỳ.

Không chủ động tới gây chuyện với các ngươi thì cũng thôi đi, lại còn có người dám ngang nhiên xuất thủ.

Sau khi kinh ngạc trôi qua, đám người này đều vô cùng phẫn nộ.

Vương Hổ thì lộ ra vẻ mặt ngu ngơ.

Khi gặp được Mạc Cầu, trong lòng y liền cuồng hỉ, đợi khi lấy lại tinh thần liền biết tình huống không ổn.

Tu vi của sư phụ nhà mình chẳng qua chỉ là Đạo cơ sơ kỳ.

Hiện giờ tu vi của Vương Hổ đã là Đạo cơ hậu kỳ, huyết mạch hiển hiện, đối mặt với đám người truy sát ở sau lưng đều phải nhếch nhác bỏ chạy.

Có thêm Mạc Cầu không chỉ không giúp ích được gì, mà sợ là còn sẽ bị liên lụy.

Trong lòng không khỏi cảm thấy có phần lo lắng.

Nhưng mà không chờ Vương Hổ lấy lại được tinh thần thì Mạc Cầu ở bên cạnh đã lao về phía hậu phương mà chẳng thèm nói lời nào.

Mặc dù kiếm quang của hắn rất nhanh, nhưng ở trong mắt mọi người lại chẳng khác nào châu chấu đá xe, như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Trong lúc nhất thời, trên mặt của mọi người đều tràn đầy kinh ngạc.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Lôi đình kiếm quang nộ phóng.

Điện quang trong nháy mắt bao trùm phạm vi ngàn trượng.

Chỉ một thoáng.

Ở vị trí của đám người đối diện liền hóa thành một thế giới của lôi đình, vạn vật dường như bị đình trệ.

Lôi đình như nước thủy triều chập trùng giữa chúng sinh.

Linh quang hộ thể tự phát nở rộ giữa không trung, những màu sắc đỏ cam vàng lục lam chàm tím điểm xuyết lôi đình màu đỏ trắng.

Phi kiếm, bảo châu, ngọc xích, Bạch Cốt Châu, Âm Hồn Phiên, hồ lô. . . , các loại Pháp khí bỗng xuất hiện hiện.

Vẻ mặt của mọi người tràn đầy kinh ngạc, không hiểu, hoảng sợ, phẫn nộ. . .

Có người ngự kiếm lao lên, có người bấm niệm pháp quyết niệm chú, có người tế ra Cấm pháp Thần thông.

Hình tượng đình trệ chỉ kéo dài trong giây lát liền vỡ vụn.

Một làn sóng linh khí kinh khủng bộc phát trong phạm vi ngàn trượng, các loại Linh quang phun trào giống như sơn băng hải tiếu.

Uy thế mạnh mẽ của nó làm cho Vương Hổ và Nông Nghĩa Tuyết ở phía xa sắc mặt trở nên trắng bệch, trong lòng hoàn toàn lạnh lẽo.

Uy thế cỡ này.

Sợ là ngay cả tu sĩ Giả Đan bị cuốn vào trong cũng phải bị ép thành phấn vụn!

Mà trong vùng hỗn loạn này chỉ có một luồng kiếm quang màu đỏ trắng đang chuyển hướng giữa không trung linh động như lúc ban đầu.

"Bành!"

Lôi đình quét ngang.

Có vài bóng người liên tục nổ tung giữa không trung, huyết vụ tràn ngập, các loại Pháp khí cũng bị cắt thành mấy khúc.

Nộ lôi cuồng quyển, lướt ngang qua khu vực hỗn loạn.

Những nơi đi qua, người ngửa kiếm lật, Linh quang tiêu tán, những luồng khí tức lần lượt biến mất không thấy.

Lúc này, Mạc Cầu đang ở trong một loại cảnh giới đặc biệt nào đó.

Thần hồn dung nhập Thiên Lôi Kiếm, Thần niệm bao trùm tứ phương, hết thảy khí cơ biến hóa đều nằm trong cảm nhận của hắn.

Hắn có thể cảm nhận được thần hồn và Pháp lực ngưng tụ, Linh khí hội tụ của những người ở bên cạnh, một đạo Pháp thuật thuộc phong cách không kích phát.

Mạc Cầu khẽ động ý niệm, Thiên Lôi Kiếm liền lặng yên đâm vào trong vòng hạch tâm của Pháp thuật.

"Oanh!"

Cuồng phong tùy ý, Pháp thuật phản phệ, Pháp lực trong cơ thể lập tức bị mất khống chế, bị kiếm quang bao phủ chỉ trong nháy mắt.

Hai người ở sau lưng khí tức tương hợp, đồng thời bấm niệm pháp quyết ngự kiếm, kiếm thức chưa lên, Mạc Cầu đã hiểu rõ.

Thiên Lôi Kiếm rẽ ngặt giữa không trung, lần theo khe hở trong kiếm thức của đối phương xẹt qua, trong nháy mắt trảm diệt hai đạo sinh cơ.

Thế giới cảm nhận của Nguyên Thần. . .

Lại là siêu nhiên như vậy!

Mọi thứ đều nắm trong lòng bàn tay.

Chẳng qua năm đó Chuyển Luân đao thánh chỉ với tu vi Kim Đan mà lại có tư cách khiêu chiến Nguyên Anh Chân Nhân.

Sự khác biệt giữa Kim Đan và Nguyên Anh đâu chỉ là một trời một vực?

Nhưng khi có Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết rồi liền có thể san bằng trình độ chênh lệch cảnh giới nhất định.

Mặc dù hiện giờ tu vi của Mạc Cầu còn kém xa Chuyển Luân Đao Thánh, nhưng cảm ngộ về công pháp của hắn lại không thua chút nào.

Lúc này, Mạc Cầu mượn nhờ Thần Hồn Ngự Kiếm Chân Quyết cũng có thể vận kiếm như thần, giết người như giết chó!

Chỉ thấy lôi đình tung hoành, xuyên thẳng một dải.

Giống như một viên Đại tướng đang giục ngựa phi nhanh trong sa trường, một người một đao xông phá chiến trận ngàn người của đối phương.

Để lại huyết vụ đầy trời, tàn thi từng mảnh ở sau lưng.

"Bạch!"

Kiếm quang đánh vỡ đám người, trì trệ giữa không trung, không hề dừng lại một phút giây nào mà đã quay trở về.

Lôi đình cuồng bạo, nhưng kiếm quang trong lòng bàn tay Mạc Cầu lại có thể làm cho nộ lôi biến thành tế nhuyễn.

Nơi kiếm quang đi qua giống như U Minh bao phủ, lôi đình chi quang cũng trở nên ảm đạm.

Âm lôi cuồn cuộn.

Huyết hoa nổ tung đầy trời.

Chỉ xung kích vài cái, những người còn sống sót trong tràng đã là lác đác không có mấy.

Dù cho may mắn còn sống sót thì sắc mặt người nào người nấy đều trở nên tái nhợt, thân thể phát run, ánh mắt hoảng sợ.

Mạc Cầu nhìn lướt qua, ánh mắt dừng lại trên người một kẻ nào đó.

Mặc dù chỉ giao thủ ngắn ngủi, nhưng người này lại lưu lại ấn tượng sâu sắc cho Mạc Cầu.

Đây là một vị nữ tử mỹ mạo, thân mặc thải đoạn, mi phong lăng lệ, ngự sử song kiếm một đen một trắng, kiếm thức hòa hợp vô cấu, vững như sơn nhạc, cũng là vị tu sĩ duy nhất có thể chống nổi ba chiêu của Thiên Lôi Kiếm.

Đương nhiên.

Đây cũng là vì Mạc Cầu không nguyện ý lãng phí thời gian ở trên người nàng nên mới như vậy.

"Lộc cộc. . ."

Có người nuốt một ngụm nước miếng.

"Trốn!"

Có người hét to lên.

Chỉ trong một cái chớp mắt.

Những người còn sống sót liền không rảnh bận tâm chuyện khác, mỗi người đều tự thi triển độn pháp, hốt hoảng bỏ chạy tứ phương.

Có độn quang xiêu xiêu vẹo vẹo, những người này đều bị dọa cho Pháp lực mất khống chế.

Hai luồng sangs chói mắt nhất chỉnh là Tần Khuyết đã rút lui từ đầu, còn lại chính là vị nữ tu ngự sử song kiếm kia.

Sắc mặt nữ tu trắng bệch, ánh mắt hoảng sợ, nhưng lại bất loạn phân tấc, song kiếm bay thẳng xuống lòng đất.

Hành động này của nàng cực kỳ sáng suốt.

Kiếm pháp của Mạc Cầu đúng là rất xuất chúng, nhưng tu vi lại không tính rất cao, khi xuống dưới lòng đất thì sẽ bị hạn chế rất lớn.

Mà nữ tu này lại có tu vi Đạo cơ hậu kỳ, nên khả năng chạy trốn cũng lớn hơn.

Đương nhiên.

Mặc dù Tần Khuyết không lên tiếng, nhưng gã ta lại là người trốn nhanh nhất, Bắc Đẩu Kiếm độn gần như được thôi phát đến cực hạn.

Gã biết thực lực của Mạc Cầu bất phàm.

Nhưng cũng không ngờ là thực lực của đối phương lại kinh khủng như vậy.

Chẳng qua chỉ là mười mấy hơi hô hấp mà thôi, một người một kiếm đã giết lùi rất nhiều tu sĩ.

Lúc này, trong lòng Tần Khuyết đã không còn ý chí chống cự nào, chỉ cầu chạy trốn nhanh hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận