Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 713. Tuyệt Vọng

Chương 713. Tuyệt Vọng


Người dịch: Whistle

Ở trước mặt nó, cho dù là ba mươi sáu luồng kiếm quang và Thái Ất Luyện Ma Kiếm Trận mà Mạc Cầu thi triển cũng không thể nào ngăn cản được, bị nó xông lên áp sát.

Dòng nước lớn gần một mẫu, mang đến cho hắn một cảm giác giống như chân trời vỡ toang, thiên thủy mênh mông mạnh mẽ lao tới.

"A!"

Mạc Cầu gầm nhẹ, thân thể đột nhiên tăng lên, mấy chục loại linh hỏa tích lũy trong cơ thể từ bách khiếu tuôn ra, đánh về phía lưu thủy.

Đồng thời huyết mạch hệ hỏa đã xuất hiện bên trong cơ thể.

U Minh Hỏa Thần Thân!

"Oanh!"

Xưa nay thủy hỏa đều bất tương dung.

Lần này chạm vào nhau, lập tức tạo ra một làn khói đặc cuồn cuộn, vô số Linh hỏa vọt tới trước dòng nước, nhưng cũng không ngăn cản thế đi của nó.

"Ngô. . ."

Cách đó không xa, Vương chân nhân hiện ra thân hình, chân mày chau lên, có chút kinh ngạc:

"Thú vị, phương pháp khống hỏa không hề kém hơn Tam Muội Chân Hỏa Quyết của Vô Lượng tông, lại mở ra lối riêng, không biết là truyền thừa của môn phái nào."

Pháp thể mà ông ta tu luyện có thể khống chế vạn thủy trong thiên hạ, trái ngược với Hạn Bạt truyền thừa, thế gian ít có pháp môn nào có thể khắc chế được.

Nhưng mà ông ta chưa từng thấy qua thuật khống hỏa giống như thứ ở trước mặt này.

Quan trọng nhất là, nó cực kỳ tinh diệu, tiềm lực phi phàm.

Nếu như đối thủ có tu vi cao thâm, luyện hóa đủ nhiều Linh hỏa, lúc đó cũng không phải là không có khả năng áp chế Huyền Âm Ngự Thủy Quyết của mình.

Đáng tiếc. . .

Vương chân nhân lắc đầu, khẽ vung tay lên, chân trời bỗng nhiên xuất hiện một tầng mây nặng nề, cơn mưa nặng hạt trút xuống, ngàn vạn dòng nước lập tức tụ lại thành vòi rồng.

Dòng nước nối liền đất trời, có thể lớn tới chừng một dặm, mảnh thì cũng có vài chục trượng, điên cuồng gào thét quét ngang qua thiên địa,.

Mạc Cầu đang ở trong đó né qua tránh lại, trông tràn ngập nguy hiểm.

"Tu vi cũng còn có thể, bí pháp cũng không phải ít."

Trong mắt Vương chân nhân hiện lên Linh quang, chậm rãi gật đầu.

Thực lực của Mạc Cầu viễn siêu cùng giai, có thể nói là kinh người, nhưng ở trong mắt của Nguyên Anh Chân nhân thì lại chẳng tính là gì.

Cho dù là những pháp thuật cao minh như Vô Gian Độn và U Minh Hỏa Thần Thân thì cũng chỉ là tương đối không sai mà thôi, Nguyên Anh Chân nhân nào mà không phải cáo già sống hơn ngàn năm, trên người cũng có át chủ bài tương tự.

Ở trước mặt ông ta, Mạc Cầu tuy mạnh, nhưng lại không hề có lực hoàn thủ.

"Bành!"

Một con thủy long đụng vào Mạc Cầu, lực lượng vô tận ẩn chứa trong đó lập tức bộc phát, chỉ trong nháy mắt U Minh Hỏa Thần Thân liền hiện ra vẻ ảm đạm.

Dường như Vương chân nhân đã phát hiện ra cái gì đó, ông ta nhắm mắt lại, năm ngón tay hơi tụ lại.

Sau một khắc.

Thủy long bao trùm một phương thiên địa liền hội tụ lại.

"Còn muốn trốn?"

"Ta muốn xem thử ngươi còn có thủ đoạn gì nữa?"

Dứt lời, ông ta liền nhướng mày một cái.

"Hả?"

"Bạch!"

"Bành!"

Một tia ô quang từ trong dòng nước xông ra ngoài, chỉ trong một thoáng chốc đã lao ra hơn mười dặm, xuyên thủng thủy trận, phóng về nơi xa.

Linh Tuyền Tà Quang mở đường, sau đó là. . .

Diêm La Pháp Thân!

Thập Đại Hạn toàn bộ triển khai, Pháp thân cũng thi triển hết, lực lượng nhục thân thuần túy của Mạc Cầu đã được tăng phúc chừng gấp mười chỉ trong nháy mắt.

Lúc trước.

Hắn dựa vào pháp này có thể khiến cho Kim Đan viên mãn Tán Hoa lão tổ không dám đối đầu trực diện.

Mà nay, lại chỉ có thể dùng để bỏ chạy.

Sắc mặt của Vương chân nhân lập tức trầm xuống, trong lòng dâng lên sát cơ, ông ta vung tay lên, ngàn vạn lưu thủy tụ thành trường hà nhanh chóng lao đi.

Nhưng sau một khắc.

Động tác của ông liền lộ ra vẻ chần chừ.

Mạc Cầu lấp lóe mấy cái đã trực tiếp xuất hiện ở giữa một đám đệ tử Thiên Thi tông.

Bên cạnh Vương chân nhân đương nhiên là sẽ không thiếu người đi theo.

Dù sao cũng phải thường xuyên hồi bẩm tình huống.

Nhưng bây giờ, bọn hắn lại trở thành vướng víu.

Sắc mặt Vương chân nhân vốn đã đen nay càng thêm âm trầm.

Ông ta không ngờ là Mạc Cầu lại có bộc phát ra tốc độ kinh người như vậy, chỉ vừa sơ sẩy một cái đã để cho hắn chạy ra ngoài.

Mặc dù vẫn là trốn không thoát, nhưng lại làm cho ông ta mất hết mặt mũi.

Mạc Cầu xuyên tới xuyên lui trong phạm vi gần một dặm, hỏa tuyến trong tay hoặc câu hoặc dẫn, vây khốn mấy chục người xung quanh, những người còn lại thì đang điên cuồng bỏ chạy.

"Bành!"

Nơi xa, một người từ trên cao rơi xuống đất, thân ở giữa không trung nhưng tốc độ cũng không hề giảm xuống, giống như thiên thạch lao xuống mắt đất, tạo ra một cái hố sâu.

"Họ Mạc."

Người tới đội vương miện trên đầu, người mang áo đế vương, khí tức mênh mông, từ trong hố sâu bước ra:

"Ngươi cho rằng bắt lấy bọn hắn thì có thể khiến cho bọn ta tha cho ngươi một mạng sao?"

"Mơ tưởng!"

Nói xong, không chờ Vương chân nhân mở miệng, người tới đã vung mạnh tay lên, liệt diễm cuồn cuộn gào thét lao tới, không thèm quan tâm đến sự sống chết của đám hậu bối.

Kim Đan!

Người này khi còn sống hẳn là một vị Hoàng đế.

Uy nghiêm sâu nặng, cách làm bá đạo, tu vi Kim Đan hậu kỳ, cũng là đối thủ nặng ký nhất mà Mạc Cầu gặp được, trừ Nguyên Anh Chân nhân ra.

Liệt diễm cuồn cuộn, trong nháy mắt đã bao phủ mấy người.

"A!"

"Hà trưởng lão, thủ hạ lưu tình!"

Chỉ một thoáng, tiếng kêu thảm thiết, tiếng cầu xin tha mạng liên tục vang lên.

Nhưng mà, người tới lại mặt không đổi sắc, đại bước xông tới, duỗi tay ra, một món Pháp bảo giống như liệt hỏa đang được gã ta nắm chặt trong tay, đánh lên trên không trung.

Giết người mình, Vương chân nhân cố kỵ thân phận không muốn hạ thủ, nhưng gã ta lại chẳng quan tâm.

"Oanh!"

Lúc này, lại có mấy người bị liệt diễm xé rách cơ thể, hóa thành tro tàn.

"Bạch!"

"Bạch!"

Lại có hai bóng người xuất hiện, không chút che giấu khí tức Kim Đan trên thân, mặc dù không động thủ, nhưng lại phong bế xung quanh, ngăn cản đường đi của Mạc Cầu.

Vương chân nhân híp mắt, trên mặt có chút không vui, nhưng cũng không nói gì thêm, nhẹ nhàng lao đến gần.

Dù sao cũng là vì ông ta nhất thời sơ sẩy mới làm cho đệ tử bị bắt.

"Hậu bối cũng không tha. . ."

Thân hình Mạc Cầu lấp lóe, tránh đi Linh quang đột kích, ánh mắt đột nhiên ngưng tụ:

"Các ngươi, thực sự bỏ được sao!"

Dứt lời, thân hình đột nhiên xông lên.

Diêm La Pháp Thể xuất hiện, trong vòng mười hô hấp, thực lực của hắn có thể so với Kim Đan Viên mãn, nếu như cận thân, lực bộc phát lại càng kinh người.

Thiên Lôi Kiếm bị hắn nắm chặt trong tay, kiếm quang như lôi đình, tranh nhiên vọt lên, bao phủ một vị Tông sư đang xem kịch ở sau lưng.

"Muốn chết!"

"Hừ!"

Những người khác cũng sắc mặt đại biến, tức giận hừ lạnh gào lên.

Vương chân nhân cũng nổi sát cơ, khẽ vung tay áo dài, một thanh Phân Thủy Tam Tiêm Xoa từ trong dòng nước thoát ra.

Nhưng sau một khắc.

Lão ta lại không nhịn được nhíu mày.

Sau khi một đám hậu bối Đạo cơ chết sạch, Mạc Cầu lại níu chặt lấy ba vị Kim Đan, khí tức của bốn người tương liên lẫn nhau.

Lôi đình kiếm quang, Địa Ngục Đồ chìm nổi, bao phủ lấy phạm vi cho phép.

Nếu như ông ta dám động thủ, khó tránh khỏi sẽ làm bị thương đến những người khác.

"Thú vị!"

Vương chân nhân đã sống gần hai ngàn năm, chuyện mà gì mà chưa từng gặp chứ, trong lòng ông ta cảm thấy phẫn nộ vì trò vặt vãnh của Mạc Cầu, nhưng lại lập tức cười khẽ cất bước đi tới.

Bộ pháp của ông ta không nhanh không chậm, nhìn như chậm, nhưng chỉ hai bước đã tới trước chỗ Mạc Cầu, không thèm quan tâm đến rất nhiều Linh quang đan xen.

Nắm đấm đập tới.

Quyền thế giống như trời nghiêng, thần ý lôi cuốn Thiên đạo, một quyền thường thường không có gì lạ này lại làm cho nhục thân của Mạc Cầu tự động run rẩy.

Đối phương dùng sự thực chứng minh, không có Pháp bảo thì Nguyên Anh Chân nhân cũng có thể đứng trên đỉnh phong của người tu hành.

"Bành!"

Thân thể Mạc Cầu rung mạnh, hai chân cày ra một vết sâu dài chừng trăm trượng, mà Vương chân nhân chỉ lùi lại ba bước.

"Ngô. . ."

Cho dù là vậy, trên mặt Vương chân nhân vẫn lộ ra vẻ kinh ngạc:

"Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân!"

"Nghe nói khi tu luyện pháp môn Luyện Thể này tới tầng thứ sáu thì có thể so với Nguyên Anh pháp thể, đáng tiếc là không có người tu thành, lão phu vốn cho rằng chỉ là tin đồn. . ."

"Bây giờ xem ra lại là thực!"

Mặc dù cự ly hai người lùi lại bất đồng, cao thấp rõ ràng, nhưng theo Vương chân nhân thấy thì nhục thân của hai người cũng không có chênh lệch gì nhiều.

Dù sao.

Ông ta cũng lui về sau.

Thực ra Mạc Cầu cũng chưa tu luyện Ngũ Nhạc Trấn Ngục Chân Thân đến tầng thứ sáu, thậm chí ngay cả tầng thứ năm cũng chỉ vừa nhập môn không được bao lâu.

Nhưng Mạc Cầu lại có rất nhiều bí pháp gia trì, còn có Thập Đại Hạn dẫn tam hồn thất phách gia trì, giờ này khắc này, nhục thân của hắn mạnh không thua gì tầng thứ sáu.

Nhưng mà. . .

Hắn vẫn không phải là đối thủ của ông ta.

"Không tầm thường!"

Vương chân nhân cúi đầu than nhẹ, lại cất bước tiến lên, một quyền đánh tới, nhẹ nhõm đánh bay Mạc Cầu ra ngoài.

"Phốc!"

Cơ thể của Mạc Cầu va vào đại sơn, cổ họng ngòn ngọt, trong miệng lập tức phun ra máu tươi, cơ hồ thoát khỏi trạng thái Diêm La Pháp Thể.

Mạc Cầu lảo đảo một cái, thân thể run rẩy, nhìn xem bốn người chậm rãi vây tới.

Trong lòng hiện lên nỗi tuyệt vọng.

Hắn bước vào con đường tu hành đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mà hắn cảm thấy tuyệt vọng như vậy.

Bất quá dù sao tâm tính của hắn cũng rất cứng cỏi, ý niệm này vừa hiện lên liền bị đè xuống, ánh mắt ngưng tụ, tầm mắt va chạm với Vương chân nhân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận