Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 846. Quỷ Vương Hậu Kỳ

Chương 846. Quỷ Vương Hậu Kỳ


Người dịch: Whistle

Hắn đã dồn toàn bộ số tinh thần tích lũy được trong thức hải vào môn Thần thông này rồi, nhưng cũng chỉ có thể làm cho Địa Tàng Bản Nguyện Đao tới được bước này.

Đao xuất, Địa Tàng Bản Nguyện Đao Ý bao phủ tứ phương, tự thành một giới.

Thiên địa khí cơ, Âm Dương Ngũ Hành, sinh linh vật sống đều bị nó trấn áp, ý niệm khẽ động, ngay cả thần niệm của Quỷ Vương đều có thể áp chế.

Nhưng đây không phải là Pháp Hữu Nguyên Linh.

"Thập quan!"

Mạc Cầu nghĩ đến vật ở trong tay Thái Thượng trưởng lão của Tiên dân Di tộc, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

"Theo như ghi chép trên đó, sau khi Võ kỹ, bí pháp, Thần thông tự thành một giới liền cần phá thập quan, sau khi phá quan mới có thể thành tựu Pháp Hữu Nguyên Linh."

"Mà Địa Tàng Bản Nguyện Đao. . ."

"Tứ quan!"

Về phần Thập Phương Sát giới.

Gần như chỉ mới ở nhị quan.

Nhưng dù là như vậy, phóng nhãn khắp dương thế, Âm phủ và Táng Long Thiên, nếu chỉ đơn thuần luận về phương pháp sát phạt thì sợ là Mạc Cầu đã đứng trong hàng ngũ đỉnh tiêm rồi.

Dù sao.

Chỉ là cảnh giới tự thành một giới thôi đã là trình độ mà vô số người tu hành có bỏ ra cả đời cũng không đạt được.

Nếu như nhìn theo hướng này, vậy thì cao nhân thời thượng cổ sẽ có thực lực kinh khủng tới mức nào, chỉ vỏn vẹn lưu lại đôi câu vài lời cũng làm người ta cảm thấy tuyệt vọng.

"Haizz!"

Mạc Cầu than nhẹ một tiếng, thu liễm tinh thần nhìn ra trước mắt.

Trong đầm nước, một dòng nước bị Pháp lực câu lên, bay tới gần.

Dòng nước không dài, chỉ chừng hơn ba thước, lớn khoảng chiếc đũa, nhưng lại nặng kinh người, dường như mỗi một giọt nước đều nặng chừng vạn cân trở lên vậy.

"Sắc!"

Mạc Cầu quát khẽ một tiếng, Cực Âm Chân Hỏa xoay tròn bay ra rồi quấn quanh dòng nước.

Cực Âm Chân hỏa Nhị chuyển đang luyện hóa dòng nước bằng tốc độ kinh người, sau đó liền chui vào trong cơ thể, ẩn vào trong thức hải, thắp sáng tinh thần.

"Ông. . ."

Thức hải sáng rõ.

Cảm giác này cực kỳ giống với cảm giác ở trong Thái Ất tông Bí điện.

Bất quá khi đó tu vi của hắn chỉ là Kim Đan, mà nay đã thành tựu Nguyên Anh, lại thắp sáng càng nhiều tinh thần trong thức hải hơn hồi đó.

Từng mảnh tinh quang lần lượt được thắp sáng.

Rất nhiều pháp môn đều xuất hiện trong thức hải.

Mà tu vi và thần hồn cũng đang chậm rãi tăng lên.

Một vạn, mười vạn, trăm vạn. . .

Tinh thần, hạo nhật. . .

Rất nhiều tinh quang vừa mới được thắp sáng liền lập tức bị dập tắt, cũng có rất nhiều pháp môn đang thử nghiệm đột phá đến cảnh giới càng sâu hơn, càng huyền diệu hơn.

Đầu tiên chính là Địa Tàng Bản Nguyện Đao.

Đao giới Tứ quan, ngũ quan, lục quan. . .

Cho đến thất quan thì Mạc Cầu mới vô thức kêu đau một tiếng, dường như hắn đã phát hiện được gì đó, ý niệm khẽ động, tinh thần tìm đến một môn bí pháp bên dưới.

Thập Phương Sát Giới!

Hai quan, Tam quan, Tứ quan. . .

Số lượng tinh thần dùng để thôi diễn Thập Phương Sát giới còn nhiều hơn Địa Tàng Bản Nguyện Đao.

Chỉ vừa mới đột phá tới tứ quan mà đã tiêu hao rất rất nhiều tinh thần rồi.

Sợ là có sử dụng hết thì cũng chưa chắc có thể phá đến ngũ quan.

Nghĩ nghĩ, Bắc Âm Huyền Kinh, Diêm La Pháp Thể, Địa Ngục Đồ, Thiên Binh Thối Thể Đại Pháp, Đấu Mẫu Pháp Ấn đều xuất hiện trong lòng.

Mạc Cầu muốn thử nghiệm một cái.

Thử xem có thể phá giới Thiên Binh Pháp được không.

Thử xem mình có thể nhờ pháp này để gia tăng tu vi mà không bị Công pháp hạn chế hay không.

Cho dù không được thì cũng thử xem xem có thể tiến bộ thêm một chút gì không.

........

Trong đại điện trống rỗng, Đế Khốc khoanh chân ngồi đả tọa.

Cửa sổ mở rộng, âm phong thổi qua, làm cho những tấm lụa trắng ở xung quanh bay phấp phới, cơn gió gào thét vù vù, mang theo cô tịch và thê lương.

Có một bục cao trên bức tường trong đại sảnh.

Cái bục cao này tương tự như nơi thờ phụng tổ tiên của phàm nhân trên dương thế, bên trên có chín cái bài vị, chuyện kỳ lạ là mỗi cái bài vị đều bỏ trống.

Không tên không họ.

"Chủ thượng."

Một lão già phần lưng còng xuống, tay cầm quải trượng xuất hiện ở cạnh cửa điện, từ xa cúi đầu với Đế Khốc, khàn giọng nói:

"Toàn Chân Đạo chủ Mạc Cầu đã vào Phong Đô Quỷ Ngục."

Bạch thúc đứng ở một bên khác, không rên một tiếng.

"Ừm."

Đế Khốc mặt không đổi sắc:

"Các ngươi cảm thấy vị Toàn Chân đạo Đạo chủ thế nào?"

"Thực lực của lão nô có hạn, hiện giờ cũng không thấy được gì, bất quá vận khí của kẻ này rất nồng, so với chủ thượng ngài thì chỉ có hơn chứ không kém." Lão giả cúi đầu mở miệng:

"Trước đây, chỉ cần là nơi có sự xuất hiện của hắn thì khí vận của chủ thượng sẽ bị áp chế."

"Nha!"

Đế Khốc nhíu mày, như có điều suy nghĩ:

"Thật sao?"

Lão giả khom người, đáp án không nói cũng hiểu.

Lão già này chính là bạn cũ của Thất Phi cung, quỷ thể vô tâm, có một đôi mắt kỳ lạ có thể nhìn thấu vận mệnh, rất được Đế Khốc xem trọng.

Lời của đối phương, Đế Khốc tin tưởng không nghi ngờ.

Thậm chí lúc trước Đế Khốc một mực muốn cưới Doanh Thái Chân cũng vì đối phương khuyên răn.

Nhiều năm như vậy, vô số chuyện phát sinh đã chứng minh là lão già chưa bao giờ nhìn lầm, y cũng thu có được địa vị mà trước đó chưa từng có.

"Chủ thượng không cần phải lo lắng về chuyện này."

Mặc dù lão ta không nhìn thấy sắc mặt của Đế Khốc, lại có thể đoán được một chút, bèn mở miệng nói:

"Đó là chuyện trước kia, bây giờ chủ thượng đã chuẩn bị thừa kế vị trí Quỷ Vương, được vương vị gia trì, khí vận của ngài sẽ hơn xa rất nhiều Quỷ Vương khác."

"Còn Mạc Cầu. . ."

"Chẳng qua cũng chỉ là một tu sĩ dương gian sơ nhập Nguyên Anh mà thôi, ở trong Âm phủ này, ngài mới là chủ nhân."

"Nói không sai." Vẻ mặt Đế Khốc giãn ra, chậm rãi gật đầu, lập tức hỏi:

"Thương thế của ân sư phục đến đâu rồi?"

"Lần này Chiêu vương xâm chiếm, ta muốn gặp mặt ân sư, không biết có cơ hội hay không để nghe ngài dạy bảo hay không."

"Cái này. . ." Lão giả hơi biến sắc, tiếc nuối lắc đầu:

"Năm đó lão chủ nhân bị thương quá nặng, hiện giờ vẫn còn đang tu dưỡng, trong thời gian ngắn sẽ không tiện gặp người, bất quá vào lúc mấu chốt thì lão chủ nhân chắc chắn sẽ xuất thủ tương trợ."

"Đáng tiếc."

Đế Khốc than nhẹ:

"Đệ tử đã sắp phải thừa kế vương vị, mà sư phụ lại không thể đến đây, thật là đáng tiếc. Thay ta nói với sư phụ, đệ tử một mực đợi ngài xuất sơn."

"Vâng."

Lão già cúi đầu nói:

"Lão nô cáo lui."

"Ừm."

Đế Khốc khoát tay.

Lão ta lập tức đập nhẹ quải trượng xuống đất rồi hóa thành một làn khói xanh biến mất không thấy gì nữa.

Một lát sau.

Hai mắt Bạch thúc co rụt lại, nói:

"Chủ thượng, có cần thuộc hạ động thủ. . ."

Bạch thúc đưa tay vạch cổ của mình một cái, ánh mắt băng lãnh, mắt hiện sát cơ.

"Không cần."

Đế Khốc lắc đầu:

"Lão ta còn có chút tác dụng, vả lại hiện giờ vị sư phụ kia của ta cũng không dám gặp mặt, sợ là vết thương năm đó thật sự rất nặng."

Nói xong y lại hừ nhẹ một tiếng.

Đối với vị sư phụ thần bí của mình, Đế Khốc chẳng những không có kính ý mà còn tràn ngập sát cơ.

"Ngoại có Chiêu vương xâm chiếm, nội có đám quỷ vật bên phe Thừa Thiên Hầu không cam lòng, bên người thì có những kẻ như ân sư, Mạc Cầu có thể trở mặt bất cứ lúc nào."

"Lòng ta. . ."

"Khó có thể bình yên!"

Đế Khốc thở dài một hơi, y cảm thấy trên người mình bị vô số xiềng xích trói buộc, người ngoài nhìn vào là phong quang vô hạn, nhưng chỉ có bản thân y mới biết sự phiền não trong đó.

"Thuộc hạ vô năng!"

Bạch thúc quỳ một chân trên đất, cúi đầu buồn bực hét lên:

"Không thể bài ưu giải nạn cho chủ thượng, là do thuộc hạ thất trách."

"Bỏ đi, bỏ đi." Đế Khốc liên tục phất tay, xua tan sự hậm hực trong lòng:

"Người thành đại sự, há có thể không trải qua ma luyện, vả lại những chuyện phiền não hiện giờ của ta, người khác có cầu cũng không được."

Nói xong liền nhẹ nhàng nở nụ cười.

"Dù sao. . ."

"Ta đã là Lỗ vương!"

Dứt lời, một uy thế kinh khủng từ trong cơ thể Đế Khốc hiện lên, chân trời đột nhiên u ám, trong phạm vi mấy ngàn dặm, phong vân đột biến.

Thân thể Bạch thúc căng cứng, vẻ mặt e ngại.

Quỷ Vương hậu kỳ!

. . .

Địa Ngục Đồ, nhất quan!

Thập Phương Sát Đạo, tứ quan!

Địa Tàng Bản Nguyện Đao, lục quan!

Thiên Binh Hộ Thể Phù văn, tam quan!

Diêm La Pháp Thể tầng thứ năm, nhục thân có thể so với Quỷ Vương Trung giai!

Đợi khi Mạc Cầu hiện thân lần nữa, mặc dù Pháp lực không có tiến triển gì nhiều, nhưng những phương diện khác lại tăng nhanh như gió.

Vả lại.

Sau khi tiêu hao không biết bao nhiêu Linh dịch U Huyền Thủy Đàm thì cuối cùng hắn cũng từ trong Đấu Mẫu Pháp Ấn tìm hiểu ra pháp môn có thể cướp đoạt lực lượng Thần hồn của người khác.

Mặc dù vẫn không thể trực tiếp gia tăng tu vi và thần hồn của bản thân, lại có thể thắp sáng tinh thần trong thức hải, dùng cách này để thôi diễn những công pháp khác.

"Mạc đạo chủ!"

Bạch thúc quan sát kỹ Mạc Cầu, vẻ mặt kinh nghi:

"Chẳng qua chỉ là hơn mười ngày không gặp mà Đạo chủ lại tạo tao cho ta một cảm giác giống như thoát thai hoán cốt, xem ra chuyến này Đạo chủ thu hoạch tương đối khá, thật là đáng mừng!"

Bách thúc vốn cho rằng dù Mạc Cầu có vào trong Phong Đô Địa Ngục nửa tháng thì cũng chẳng thu hoạch được gì.

Cho dù có thì thời gian cũng có hạn.

Nhưng bây giờ nhìn thấy đối phương, ngoài tinh thần rễu rã ra, khí tức trên người giống như lại được rèn luyện lại một lần vậy.

Phong mang lộ ra ngoài, khó mà nhìn thẳng.

"May mắn."

Mạc Cầu thu liễm tâm tư, Nguyên Anh khẽ nắm pháp quyết, thu liễm khí cơ trên người, lại biến thành một người vô hại, chắp tay với đối phương rồi nói:

"Chuyện này phải đa tạ Bạch đạo hữu."

"Khách khí." Bạch thúc hoàn hồn, nói:
Bạn cần đăng nhập để bình luận