Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 863. Tập Kích

Chương 863. Tập Kích


Người dịch: Whistle

"Chủ thượng."

Lúc này, bên ngoài phòng truyền đến giọng nói của quỷ bộc:

"Mã Diện Quỷ Vương cầu kiến."

"Ồ!" Diêm Bình gật đầu nói:

"Để nó vào đây."

Dứt lời liền cười nhạt một tiếng:

"Đến thật là đúng lúc."

Không bao lâu sau, một con quỷ vật có dáng người cao gầy, mặt như mặt ngựa bước vào phòng, nó chắp tay với Diêm Bình, vẻ mặt câu nệ nói:

"Mã Thành Vệ, gặp qua Diêm tướng quân."

Diêm Bình vươn tay ra hiệu: "Mã huynh khách khí, mời ngồi."

"Tướng quân." Mã Thành Vệ không ngồi mà chậm rãi ngẩng đầu lên, thấp giọng nói:

"Những vị tộc nhân kia của Mã mỗ. . ."

"Hửm."

Nghe vậy, sắc mặt Diêm Bình trầm xuống, ho nhẹ một tiếng rồi nói:

"Mã huynh, sau khi trải qua quỷ ngục trong nhà giam khảo vấn, những tộc nhân kia của huynh đều không phải quỷ thành thật nha, còn âm thầm gây ra không ít chuyện."

"A!"

Mã Thành Vệ biến sắc, vội vàng nói:

"Tướng quân, chắc là trong chuyện này có chỗ hiểu lầm, Mã mỗ ngự hạ rất nghiêm, cho dù có mấy kẻ bất thành khí thì cũng sẽ không liên lụy đến người khác."

"Vậy thì chưa chắc." Diêm Bình lắc đầu:

"Theo ta được biết, mấy tên tử tôn của Mã huynh đã đích thân cấu kết với kẻ phản nghịch, thậm chí còn có liên hệ với quỷ vật bên phía Chiêu vương."

"Tướng quân minh xét!" Mã Thành Vệ mạnh mẽ quỳ một chân xuống đất, vẻ mặt kinh sợ:

"Tộc nhân của Mã mỗ không hề có quan hệ gì với những kẻ phản nghịch kia, về phía Chiêu vương. . . , đó chẳng qua chỉ là mấy tên hậu bối của tại hạ có quen biết với một vài Quỷ vật nhàn tản mà thôi."

"Không có giao tình gì, cũng không có vãng lai nào!"

"Làm sao?" Diêm Bình trầm giọng nói:

"Mã huynh cảm thấy Diêm mỗ đang vu oan cho bọn hắn sao?"

"Cái này. . ." Sắc mặt Mã Thành Vệ cứng đờ:

"Tại hạ không dám."

"Không dám?" Diêm Bình hừ lạnh:

"Có nghĩa là đã thực sự nghĩ như vậy? Xem ra là do Diêm mỗ đã quá bỏ bê quản giáo đám quỷ vật bên dưới rồi, chờ lát nữa phải nghiêm tra bọn hắn mới được."

"Không, không." Mã Thành Vệ vội vàng khoát tay, sắc mặt tái nhợt:

"Mã mỗ tuyệt đối không hề nghĩ như vậy, mọi người đều biết Diêm Tướng Quân xử sự công bằng, có lẽ. . . Là do Mã mỗ không hiểu gì về tử tôn của mình."

"Ừm." Lúc này thì sắc mặt của Diêm Bình mới hòa hoãn đôi phần, nhẹ nhàng gật đầu:

"Như vậy mới đúng."

"Kỳ thực cũng chẳng phải đại sự gì."

Gã ta vuốt cầm rồi chậm rãi nói:

"Chỉ là một chút chuyện có cũng được mà không có cũng không sao, nếu như không cẩn thận điều tra thì bên phía Điện chủ chưa chắc sẽ chịu buông tha, chuyện này làm cho Diêm mỗ cảm thấy rất khó xử."

". . ." Ánh mắt Mã Thành Vệ lấp lóe:

"Tướng quân có gì phân phó thì mời nói thẳng, trong những năm này, Mã mỗ cũng góp nhặt được không ít thứ, tại hạ nguyện bỏ ra toàn bộ để giúp cho đại nghiệp của Điện chủ."

"Nói gì vậy?" Diêm Bình trợn trắng mắt:

"Điện chủ há lại là loại Quỷ vật kia?"

"Bất quá. . ."

Gã gục đầu xuống, trầm giọng nói:

"Đúng dịp là vừa có một chuyện đang cần Mã huynh tương trợ, sau khi chuyện này thành công, Mã thị tử tôn chắc chắn sẽ được thả về, chuyện này Diêm mỗ quyết không nuốt lời!"

Nghe vậy, trong lòng Mã Thành Vệ cuồng loạn, thầm kêu không ổn.

Nhưng mà huyết mạch hậu bối của mình đều đang nằm trong tay đối phương, không thể kháng cự được, y chỉ đành cắn răng hỏi:

"Mời Tướng quân nói."

Trong lòng Mã Thành Vệ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trên thực tế.

Trong mấy năm gần đây, tình thế trong Lỗ vương phủ đã hoàn toàn thay đổi, sau khi Vương Hoàng nhập chủ Lỗ vương cảnh liền quyết đoán chèn ép các thế lực lớn trong cảnh nội.

Trong số đó cũng có những kẻ không phục, nhưng đa phần đều là quỷ vật vô tội bị liên lụy.

Phàm là quỷ có thể trốn qua một kiếp thì đều phải bỏ ra đại giới.

"Không phải tộc ta, trong lòng ắt có ý nghĩ khác."

Diêm Bình lặng lẽ mở miệng:

"Tuy rằng Toàn Chân đạo Mạc Cầu cũng có giúp đỡ vương gia, nhưng cũng từng lạm sát Thái phi, có thể nói là vô pháp vô thiên, đáng tiếc là vương gia vì bận tâm mặt mũi nên không nói gì."

"Điện chủ biết được tâm tư của vương gia nên càng không thể buông tha cho ngàn vạn người sống trong động thiên Thượng Thanh Huyền U và dương thế, cho nên. . ."

"Nhất định phải giết chết họ Mạc!"

"Cái gì?" Sắc mặt Mã Thành Vệ cuồng biến:

"Đối phó Mạc đạo chủ?"

"Như thế nào?" Diêm Bình chau mày hỏi:

"Mã huynh sợ rồi sao?"

"Diêm tướng quân." Mã Thành Vệ cười khổ:

"Tên Mạc Cầu kia đã từng chém giết Trung giai Quỷ Vương Sở Hùng, La Quân Hắc Diệp, còn diệt sát hơn trăm Long tộc Cao giai dưới sự giúp đỡ của người khác."

"Mấy năm trước, hắn còn một mình độc đao mạnh mẽ xông vào Vương phủ, ở trong vòng vây của bầy quỷ giết chết Vân thái phi, thậm chí làm cho toàn bộ Quỷ vật không dám động thủ."

"Mã mỗ. . ."

"Thực sự bất lực!"

Mặc dù Mã Thành Vệ cũng là Quỷ Vương Trung giai, nhưng thực lực của y cũng không khá hơn La Quân Hắc Diệp là bao, thực ra thì y còn chẳng mạnh bằng La Quân Hắc Diệp.

Làm sao có thể là đối thủ của Mạc Cầu được?

"Yên tâm." Diêm Bình đạm mạc nói:

"Những ngày qua, ta đã từng thấy họ Mạc xuất thủ, thực lực của hắn đúng là không sai, nhưng cùng lắm cũng chỉ tương đương với hai ta, duy chỉ có Bí bảo là cao minh."

"Chỉ cần giam cầm hắn, không cho hắn có cơ hội thi triển Bí bảo liền có thể nhẹ nhõm giết được."

"Cái này. . ."

"Vừa lúc lại là sở trường của đạo hữu."

Quỷ thể của Mã Thành Vệ cực kỳ đặc thù, nghe nói được truyền thừa từ một vị thần chức ở thời thượng Cổ, trong tình huống đặc biệt, ngay cả cao thủ Quỷ Vương hậu kỳ cũng có thể giam cầm được một lát.

Dùng có ý đối vô tâm, lại là lấy ít thắng nhiều, phần thắng đúng là không nhỏ.

Thấy Mã Thành Vệ lộ vẻ trầm ngâm, chau mày, Diêm Bình trực tiếp mở miệng:

"Mấy ngày nữa, ta sẽ sắp xếp cho họ Mạc và ngươi gặp mặt một lần, đến lúc đó nhớ nhìn sắc mặt của ta, chúng ta cùng nhau động thủ bắt lấy hắn ta."

"Yên tâm!"

"Ngoài chúng ta ra thì Diêm mỗ còn tìm mấy vị Quỷ Vương khác , nhất định sẽ. . ."

Gã ta đắc chí vừa lòng, vô cùng tự tin, lời còn chưa dứt thì trong mắt lại đột nhiên xuất hiện một tia nghi ngờ, nhưng trong cảm giác của gã lại không phát hiện được gì.

Không đúng!

Diêm Bình mở to mắt, đột nhiên gầm thét:

"Cẩn thận!"

Tiếng rống như sấm chớp nổ tung giữa không trung.

Từng làn sóng xung kích có thể nhìn thấy bằng mắt thường lập tức đánh nát những chiếc ghế trong phòng, vách tường ở xung quanh cũng hóa thành bụi phấn, sóng xung kích lại đột ngột dừng lại.

Giống như có một tầng bình chướng vô hình đã bao phủ nơi này không biết từ khi nào.

"Giết!"

"Giết!"

"Giết!"

Dường như có ngàn vạn người đang gầm gừ, gào thét ở bên tai, sát cơ kinh khủng làm cho hư không đột ngột ngưng kết sương lạnh, hai tên Quỷ Tướng còn bị Sát ý ăn mòn, vẻ linh động trong mắt đã bị ma diệt bằng tốc độ kinh người, trong con ngươi chỉ còn lại sự tĩnh mịch.

"Rầm rầm. . ."

Hai vị Quỷ Tướng còn chưa kịp động thủ đã bị sát ý đột kích đánh cho sụp đổ.

Diêm Bình cảm thấy trong lòng phát lạnh, thân thể đột nhiên chuyển động, vô số vầng sáng yếu ớt từ phía sau hung hăng đâm tới

"Bành!"

Sát ý, đao mang, cự lực ập tới, thân thể Diêm Bình chấn động, miệng phun máu đen.

Huyết dịch còn ở giữa không trung liền đã bị sát ý ăn mòn, hóa thành băng tinh đông kết giữa không trung.

Thời gian dường như bị đình trệ.

Vô số băng tinh ở trên lặng lẽ xuất hiện trong không trung, một tầng sương lạnh xuất hiện ở bên ngoài quỷ thể, vô số Linh quang rực rỡ lập tức vỡ vụn.

Trong thời không đình trị, quỷ thể của Diêm Bình đang điên cuồng rung động, gã ta đột nhiên phá vỡ cỗ sát ý thâm thúy bao phủ tứ phương này rồi bổ nhào ra ngoài cửa.

Trong miệng còn rống to:

"Mạc Cầu, ngươi dám động thủ với ta, chẳng lẽ không sợ Điện chủ trách phạt sao?"

Một cái bóng đen xuất hiện ở trong sân, chính là Mạc Cầu, hai con ngươi đen thui, sắc mặt băng lãnh, toàn thân trên dưới đều là sát ý giống như tử thần vậy.

Hắn không rên một tiếng, nhẹ nhàng bước một bước liền xuất hiện ở sau lưng Diêm Bình.

Bách Tịch Đao run rẩy, một vệt bóng tối bao trùm tứ phương.

Thập Phương Sát Giới!

Trong thế giới tĩnh mịch, băng lãnh, túc sát, vạn vật gần như đều bị ngưng trệ.

Diêm Bình giật mình không thôi, Âm khí trong cơ thể phi tốc vận chuyển, vô số vệt huyền quang mạnh mẽ dâng trào trong sự áp chế của Thập Phương Sát Giới.

Luận thực lực.

Vị cao thủ đến từ Tổ đình này còn mạnh hơn La Quân Hắc Diệp một bậc.

Ít nhất là về phương diện thì Hắc Diệp còn lâu mới có thể so được với gã.

Mạc Cầu mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng giơ tay trái lên.

Trong bóng tối, một vệt kim quang lặng lẽ xuất hiện.

"A Di Đà Phật!"

Kim quang xoay tròn giữa không trung rồi tụ lại tạo thành một pho tượng Phật từ bi, tượng Phật nhấc tay lên, trong lòng bàn tay có một vệt đao quang đang nhanh chóng lưu chuyển.

"Địa Ngục bất không, thế không thành phật."

Một tiếng thiền tụng giống như tiếng chuồng đồng vang vọng, pho tượng Phật kia liền khẽ vung tay lên, đao quang lóe lên một cái rồi biến mất.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao!

Mạc Cầu cũng hợp thời phất tay, Bách Tịch Đao nghịch thế chém ra.

Địa Tàng Bản Nguyện Đao phá thất quan, đao ý từ bi, xa xăm, như ở chân trời, lại như ở trước mắt.

Thập Phương Sát giới phá ngũ quan, đao ý túc sát, băng lãnh, tĩnh mịch, đen như mực, giống như một cái lỗ đen có thể thôn phệ hết thảy.

Hai vệt đao quang đan xen giữa không trung rồi chạm vào trước người Diêm Bình.

"Bành!"

Đao quang vỡ nát, một điểm đen bỗng nhiên xuất hiện.

Cùng một thời gian.

Trong lòng của Mạc Cầu, Diêm Bình, Mã Thành Vệ đều đồng thời phát ra báo động, mà trong mắt của Diêm Bình lại trần đầy hoảng sợ, thậm chí là tuyệt vọng.

Gã ta há to miệng.

Không. . .

Tiếng hét còn chưa kịp phát ra thì điểm đen đó đã vô thanh vô tức vây kín vị trí mà gã đang đứng, một vị cao thủ Quỷ Vương Trung giai cứ thế mà biến mất không thấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận