Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 493. Mạc đại phu

Chương 493. Mạc đại phu


Người dịch: Whistle

"Thiếu gia." Trong đám hành thương, một người che trán, nhẹ nhàng lung lay đầu, trầm trầm nói:

"Tại sao tiểu nhân cảm thấy có chút choáng váng?"

Người này trừng mắt nhìn, thức ăn ở trên cái bàn trước mặt lại biến thành một đống giòi bọ đang nhúc nhích trong cỏ khô.

Khi định thần nhìn lại thì mọi thứ đã phục hồi như cũ.

"Hoa mắt sao?"

Trong huyện nha ở phía xa.

Âm Sơn Quân Tô Hồ mặc triều phục đang ngồi ngay ngắn ở chính giữa, chắp tay thi lễ với một người ở bên tay trái:

"Nghe qua danh tiếng Nam Tùng Thánh nữ, hôm nay nhìn thấy, tam sinh hữu hạnh."

"Tô tiền bối nói đùa." Vị nữ tử ngồi ở dưới khoác trên mình một chiếc sa mỏng, băng cơ ngọc cốt, khuôn mặt như vẽ, đôi mắt đẹp chớp động, giọng nói dịu dàng:

"Tiểu nữ tử mới thật sự là nghe qua tiền bối đại danh, lần này thụ mệnh đến đây để chiêm ngưỡng tiên nhan của tiền bối."

"Thật là may mắn!"

"Ha ha. . ." Âm Sơn Quân vuốt râu cười to:

"Không dám nhận."

"Không biết Thánh nữ đến đây có chuyện gì, nếu như Tô mỗ có thể làm được thì nhất định sẽ dốc hết toàn lực."

Tuy rằng lời nói khách khí, nhưng trên mặt của lão ta lại mang theo vẻ cảnh giác.

La Giáo cũng không là môn phái giang hồ bình thường, truyền thừa ngàn năm không dứt, trong giáo có rất nhiều cao thủ, quan trọng nhất là nó luôn gây ra vô số rắc rối, các triều đại đổi thay đều sẽ có dấu vết của bọn hắn.

Nhất là loạn thế.

Đó chính là thời điểm tàn phá của bọn chúng!

Mặc dù Thánh nữ Nam Tùng của La Giáo là nhân vật chỉ vừa xuất hiện vài chục năm nay, nhưng Âm Sơn Quân cũng không dám khinh thường.

Dám một thân một mình bước vào huyện Âm Sơn, thực lực, lòng can đảm đã là bất phàm.

"Hì hì. . ." Nam Tùng nghe vậy yêu kiều cười, dường như không hề phát hiện ra vẻ cảnh giác trong mắt đối phương:

"Thực không dám giấu giếm, tiểu nữ tử đến đây thật sự là có việc muốn nhờ!"

"Nha!" Âm Sơn Quân gật đầu:

"Nói nghe một chút."

"Cách đây ít năm, môn đồ của giáo ta ở tại Tề châu kéo được một nhóm người, tên là U Sơn quân, lại không biết vì sao lại làm cho triều đình kiêng kị, còn phái đại quân tới vây quét." Nam Tùng than nhẹ, bất đắc dĩ nói:

"Đây chỉ là một vụ hiểu lầm, U Sơn quân tuyệt đối không có ý phản bội, nghe nói tiền bối có quan hệ với Châu Mục đại nhân."

"Không biết tiền bối có thể tự tay viết một phong giải thích chuyện này một chút được không?"

"Cái này. . ." Âm Sơn Quân hơi biến sắc:

"Lẽ ra Tô mỗ không nên từ chối lời mời của Thánh nữ, chẳng qua giao tình của ta và Châu Mục Tề châu đã là chuyện của mấy năm trước."

"Từ khi Tô mỗ buông tha nhục thân, chuyển tu Quỷ đạo, đồng thời tồn tại với tòa Âm Sơn huyện thành này thì ông ta đã cắt đứt liên lạc với ta."

"Ta mà viết thư thì chỉ sẽ lửa cháy đổ thêm dầu, sợ là không giúp được gì, ngược lại còn rước lấy phiền toái không cần thiết."

"Thật sao?" Nam Tùng chớp động đôi mắt đẹp:

"Tại sao tiểu nữ lại nghe nói con cháu của tiền bối đang làm thủ hạ người hầu dưới trướng Châu Mục."

"Tô mỗ sớm đã buông bỏ nhục thân, làm gì còn có con cháu, cũng không có huyết mạch." Âm Sơn Quân mặt không đổi sắc:

"Những người kia đã không còn liên quan gì đến Tô mỗ nữa."

Lão ta tuyệt đối không thể viết phong thư này.

Nếu viết.

Như vậy chẳng phải đã nói rõ là Âm Sơn huyện thành có quan hệ với La Giáo sao?

Đến lúc đó, sợ là Châu Mục Tề châu sẽ thực sự cắt bào đoạn nghĩa, thậm chí là quân pháp bất vị thân.

Nhưng lại không thể không nể mặt của La Giáo.

Trước không nói đến chuyện La Giáo cũng không loại dễ chọc, năm đó mình còn thiếu Trưởng lão La Giáo một cái nhân tình.

May mà Nam Tùng cũng không hề cưỡng cầu, mím môi một cái rồi cười nói:

"Nếu vậy thì quên đi."

"Hô. . ."

Âm Sơn Quân vô thức nhẹ nhàng thở ra.

"Tiền bối." Nam Tùng chuyển động đôi mắt đẹp, lại chuyển sang một đề tài khác:

"Không biết ngài có cái nhìn thế nào về thiên hạ đại thế bây giờ?"

"Cái này. . ." Khóe miệng Âm Sơn Quân co quắp một cái:

"Tại hạ chỉ là một giới tán nhân, chỉ cầu tiêu dao nhất thời, thật sự không hiểu thiên hạ đại thế cho lắm."

"Tiền bối quá khiêm tốn." Nam Tùng lắc đầu:

"Có thể ngang nhiên bỏ qua nhục thân, thành lập âm phủ, tầm mắt của tiền bối mới thật sự là cao minh."

Rồi lại chợt nói:

"Hiện giờ Đại Chu đã truyền thế nhiều năm, khoảng cách một vòng luân hồi ba trăm năm cũng không còn bao nhiêu năm."

"Lại thêm ngoại thích cầm quyền, tham ô gian lận tràn lan, thiên tai nhân họa, sợ là vương triều này đã tới những năm cuối rồi!"

"Thánh nữ ăn nói cẩn thận." Âm Sơn Quân nghiêm mặt:

"Bệ hạ là một vị minh quân, trực ngôn nạp gián, bách quan trung trinh, triều đình còn không đến mức như vậy."

"Hì hì. . ." Nam Tùng nhìn sang lão ta rồi nói:

"Lời này, tiền bối có tin không?"

"Gia sư từng nói, nếu như không có trận đại biến của vài chục năm trước thì sợ là Đại Chu đã vong quốc rồi."

"Nói đến, vãn bối nhập giáo quá ngắn, cho nên cảm thấy rất tò mò về chuyện đã xảy ra vài chục năm trước. . ."

"Thánh nữ." Âm Sơn Quân đột nhiên quát lên cắt ngang lời của nàng, đôi mắt trợn lên, vẻ mặt còn nghiêm túc hơn chủ đề hoàng triều sắp sụp đổ vừa rồi gấp mấy lần:

"Đừng có nhắc tới chuyện vài chục năm trước nữa."

"Tại sao?" Nam Tùng chau mày, nàng hơi kinh ngạc với vẻ mặt của đối phương, nhưng lại cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Bất luận là ai.

Chỉ cần trải qua chuyện năm đó thì đều không hề muốn nhắc lại, hơn nữa mỗi lần nghe nói đều như đang lâm đại địch.

Ngay cả sư phụ của nàng, người có địa vị cao cao tại thượng trong La Giáo cũng là như vậy.

Kiêng kị, sợ hãi.

Rốt cuộc thì vài chục năm trước đã xảy ra chuyện gì, vậy mà lại có thể làm cho cao thủ khắp thiên hạ đều trở nên như vậy.

Dù rằng đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng lại ngay cả nhắc cũng không dám nhắc?

"Chuyện quá khứ cứ để nó qua đi." Âm Sơn Quân lộ ra vẻ mặt phức tạp:

"Không nhắc lại cũng là một chuyện tốt."

"Vậy à." Nam Tùng như có điều suy nghĩ.

"Đại nhân."

Lúc này, bên ngoài điện truyền đến âm thanh của quỷ bộc:

"Yến tiệc đã được chuẩn bị xong rồi!"

"Trình lên!"

"Vâng!"

Âm Sơn Quân ra lệnh một tiếng, hai cái bàn ăn lớn chừng một mét vuông được 'Người' giơ lên đại sảnh.

Trên bàn ăn rõ ràng là hai người đang sống sờ sờ.

Khí tức của hai người đều đều, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang ngủ say, bị người nhấc lên cũng không rõ.

Nhìn cách ăn mặc của hai người này thì rõ ràng là người trong đoàn hành thương vừa tiến vào huyện thành cách đó không lâu.

"Khí huyết sung túc, tinh nguyên tràn đầy." Âm Sơn Quân nuốt một ngụm nước miếng, khách khí ra hiệu với Nam Tùng:

"Nam Tùng Thánh nữ, mời!"

"Tiền bối khách khí." Nam Tùng nhoẻn miệng cười, lập tức cong tay búng một sợi chỉ đen lên trên một người.

"Bạch!"

Chỉ đen kéo ra ngoài một cái.

Sau một khắc.

Dường như tinh khí thần đều bị kéo ra ngoài, người ở trên bàn ăn kia lập tức hóa thành một bộ xương khô.

Thấy thế, mí mắt của Âm Sơn Quân cũng giựt một cái, há to miệng rộng, một làn âm phong quấn lấy một người khác.

Đợi khi âm phong tán đi, người đã bị lão ta nuốt vào trong miệng, trên bàn ăn chỉ còn sót lại mấy mảnh quần áo.

"Tiếp tục!"

"Vâng."

"Ca!"

Còn chưa chờ 'Món ăn' thứ hai được dâng lên bàn, bên ngoài có một làn âm phong vọt tới, hiện ra thân hình.

Người tới có vóc dáng đẫy đà, mặt như mâm tròn, đang thút thít nói:

"Ca, một vị thiếp thất của ta đã bị người ta giết rồi!"

Âm Sơn Quân nhíu mày, không vui nói: "Không thấy ta đang đãi khách sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, là ai làm?"

"Ca." Người tới bĩu môi nói:

"Hồn đăng đã tắt rồi, bị người ta giết ở quận Linh."

"Quận Linh?" Âm Sơn Quân sững sờ:

"Không nên nha, chắc là Trang Hận Ngọc. . . , có phải là ngươi đã sai người tới quận Linh tống tiền đúng không?"

"Ta đã từng nói với ngươi rồi, muốn tinh phách thì cứ đi thôn trấn mà kiếm, đừng có đi quận Linh!"

"Xem ra có người không nể mặt tiền bối rồi." Nam Tùng chuyển động đôi mắt đẹp, dịu dàng mở miệng:

"Nhận được tiền bối thịnh tình khoản đãi, hay là để vãn bối giải quyết chuyện phiền phức này này thay tiền bối đi."

"Một chút chuyện nhỏ, không nhọc Thánh nữ hao tâm tổn trí." Âm Sơn Quân không thể nào để cho La Giáo nhúng tay vào chuyện của mình được, đến lúc đó sợ là không dính cũng phải bị dính vào, lão ta lập tức phất tay:

"Hàn Nha!"

"Vâng.”

Trong bóng tối có một người cất bước đi ra.

"Mang theo vài tên âm sai đi quận Linh một chuyến, xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Vâng!"

Âm phong thổi qua, bóng người tiêu tán vô tung.

.......

Kho hàng Điền gia.

Đây là một tòa viện lạc nằm trong một góc vắng vẻ trong quận thành.

Đương nhiên.

Theo Điền Ỷ thì đây là một nơi phong thuỷ để nàng quật khởi trong tương lai, sớm muộn cũng sẽ có ngày nàng dương danh thiên hạ.

Đêm đã khuya.

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng.

Xuyên qua khung cửa sổ có thể nhìn thấy một vài bóng người đang nâng ly cạn chén.

"Đến!"

Trên mặt Điền Ỷ có chút men say, giơ cao chén rượu:

"Chư vị, rót đầy vào, nâng cốc vì kho hàng sắp trải rộng khắp thiên hạ của chúng ta, cạn chén!"

"Cạn "

Trên bàn rượu.

Có mấy người thở dài bất đắc dĩ, nhao nhao nâng chén uống cùng.

Điền Kính Nhất đặt chén rượu xuống, mở miệng nói:

"Nhị tỷ, sắc trời đã không còn sớm nữa, đã đủ rồi, cũng nên trở về nghỉ ngơi đi."

"Thật sao?" Điền Ỷ đã say lờ đờ, cặp mắt mông lung, ngẩng đầu nhìn ánh trăng bên ngoài, khóe miệng cong lên:

"Còn sớm, tiếp tục uống đi!"

"Tiểu thư." Minh thúc nhỏ giọng nói:

"Ngài say rồi."

"Ta chưa say!" Điền Ỷ vung tay lên:

"Hôm nay ta rất vui, có Minh thúc, có Trương lão, Lý thúc, còn có. . . Mạc đại phu."

"Thương hội của chúng ta sẽ có tương lai!"

Minh thúc há to miệng, vẻ mặt im lặng.

Ông ta chẳng hề xem trọng tương lại của cái thương hội này, chẳng qua là không nói ra mà thôi.

Nếu như không vì Điền gia có ân với mình thì ông ta đã bỏ đi từ lâu rồi.

Điền Ỷ có thừa hào khí, nhưng lại không đủ kinh nghiệm, mặc dù Điền Kính Nhất rất thông minh, nhưng tính tình thì lại nhu nhược, khó thành đại sự.

Về phần nhị lão Trương, Lý.

Nhiều năm như vậy, lưng tựa Điền gia duy trì mà bọn họ đều không thể vực dậy chuyện kinh doanh ở quận Linh, bây giờ có thêm hai vị vãn bối chẳng hiểu cái gì, chắc chắn là càng không được.

Còn Mạc đại phu. . .

Ông ta nhìn Mạc Cầu bất động thanh sắc thì lại than nhẹ một tiếng.

Lương tháng mười lượng bạc, gần như gấp 3 lần giá thị trường ở quận Linh.

Chỉ vì hợp nhãn duyên, kết quả ngay cả nghiệm chứng y thuật cũng không cần liền đáp ứng nhận người.

Quá xúc động!
Bạn cần đăng nhập để bình luận