Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 74. Độc Nhãn Bưu

Chương 74. Độc Nhãn Bưu


Người dịch: Whistle

"Bành!"

Mặt đất run nhẹ.

Độc Nhãn Bưu dậm chân mạnh xuống đất, cả ngươi giống như hóa thành một cơn ác phong, một bước mấy mét bổ nhào về phía Thôi Xuyên Bách.

Tốc độ nhanh như một con báo săn.

Nhưng chỉ một đạo tàn ảnh thì gã ta đã ép tới gần.

Hơn nữa khi thân ở giữa không trung liền giơ cao thanh cương đao giống như răng cưa kia hung hăng chém xuống.

Uy thế mạnh mẽ, còn chưa cận thân liền khiến cho Thôi Xuyên Bách biến sắc.

"Uống!"

Thôi Bách Xuyên quát khẽ một tiếng, thân thể gập lại giữa không trung rồi đột nhiên vung ra bách luyện nhuyễn tiên, giống như một con linh xà xoay quanh.

"Ba! Ba!"

Tiếng roi nổ tung giữa trời giống như tiếng đốt pháo liên tiếp nổ vang, đột kích về phía đối thủ.

Tiên pháp khó luyện, khó tinh, nhưng một khi có thành tựu thì sẽ diệu dụng vô tận, Phong Vũ Song Tiên có thể lấy nó thành danh thì tất nhiên là sẽ bất phàm.

Giữa không trung, có hai bóng người hung hăng đụng vào nhau.

"Bành!"

Kình khí khuấy động, Độc Nhãn Bưu kêu lên một tiếng rồi nặng nề rơi xuống đất .

Thôi Xuyên Bách thì bay thẳng thêm một trượng, va sụp một mặt tường viện rồi tiếp tục lăn ra mấy mét xa.

"Hắc. . ."

Độc Nhãn Bưu cười lạnh, đang muốn cất bước tiến lên, đột nhiên nhướng mày, thân hình lập tức chớp động mấy lần.

"Bạch!"

Tiếng xé gió vang lên, ba mũi tên từ nơi không xa lao đến giống như thiểm điện, kề sát thân thể của gã rồi đâm vào lòng đất.

Liên Châu tiễn.

Đây chính là chiêu cung thuật cao minh nhất mà Mạc Cầu đang nắm giữ, nhưng khi đối mặt với cao thủ Luyện Tạng thì cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Cũng chỉ có thể ngăn cản bộ pháp của gã mà thôi.

"Muốn chết!" Độc Nhãn Bưu ổn định thân hình, nghiêng đầu nhìn lại, trong độc nhãn tràn đầy băng lãnh sát ý:

"Ta thành toàn ngươi!"

Âm chưa lạc thì gã đã lao tới.

Mạc Cầu đứng ở trước cửa đối mặt với gã ta không hề lùi bước, ngược lại còn có một chút kích động.

Mặc dù tu vi của hắn chỉ là Đoán Cốt, nhưng võ học thông thấu, lực phòng ngự kinh người, chưa chắc yếu hơn Luyện Tạng.

Giống như lúc ở Luyện Bì cảnh, hắn từng mượn nhờ các loại thủ đoạn để phản sát Đoán Cốt.

Hiện giờ cũng chưa chắc không thể?

"Đát đát. . ."

Tiếng bước chân dồn dập từ ngoài cửa vang lên, chỉ trong một chốc lại có thêm một đám đạo phỉ vội vàng xông vào viện lạc.

Người nhiều như vậy, trong đó đa phần là hạng người bưu hãn, cũng làm cho Mạc Cầu triệt để dập tắt cái ý nghĩ tỷ thí một phen này.

Suy nghĩ thiểm động, hắn triệt thoái về phía sau, trong tay loan cung cài tên, liên tiếp bắn ra ba mũi tên.

"Bạch! Bạch! Bạch!"

Uy lực của cung tiễn ở trong tay hắn không kém gì kình nỏ, liền xem như Độc Nhãn Bưu cũng không thể không thi triển thân pháp né tránh.

Trong lúc nhất thời đúng là đuổi không kịp.

Mạc Cầu mượn cơ hội triệt thoái phía sau, liên hoàn bước ra Thất Tinh bộ, thẳng đến khi xuyên qua khung cửa sổ, trốn vào trong ngõ hẻm.

Tốc độ của hắn cũng không chậm, chỉ là nhảy lên nhảy xuống mấy cái thì chạy ra khỏi tiểu viện.

"Mạc đại phu!" Vừa rồi Thôi Xuyên Bách thừa dịp rối loạn chạy trốn tới đây, trong mắt y hiện lên kinh ngạc, lảo đảo chạy tới:

"Không ngờ rằng. . . Tê. . ."

Khóe miệng Thôi Xuyên Bách co rúm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạc đại phu còn là người mang cung thuật tinh diệu!"

"Không dám nhận." Sắc mặt Mạc Cầu kéo căng, cũng không ngừng bước:

"Thôi đại hiệp, ngươi không sao chứ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này. . ."

"Oanh!"

Hắn còn chưa kịp dứt lời, vách tường phía trước đột nhiên nổ tung, một thanh cự đao từ trong đống đất đá vỡ đối diện quét tới.

Gạch vỡ bay tứ tung, đao quang nhấp nháy, bóng người ở phía sau hiển lộ.

Độc Nhãn Bưu!

Người này đúng là không đi đường tắt, gã ta trực tiếp phá vỡ vách tường xuất hiện ở trước mặt hai người.

"Chạy đi đâu!"

Tiếng quát chấn thiên, làm cho bước chân của Mạc Cầu trì trệ.

Dù gì thì kinh nghiệm chém giết của Mạc Cầu cũng không nhiều, không thể so được với loại người liếm máu trên lưỡi đao như gã ta, may mà hắn phản ứng cũng rất nhanh.

Loan cung cài tên thì đã không thể nào, chỉ còn cách rút đao, lấy Minh Tâm đao quyết dựng ngang ngăn ở trước người.

Gần một năm tu luyện, lại thêm cảm ngộ toàn bộ Tống Thị Đao phổ, đao pháp hiện giờ của Mạc Cầu đã là bất phàm.

Trường đao lập tức xoay tròn, thân đao run nhẹ, dễ dàng đẩy văng những khối đá vụn đột kích.

Đao thế như phong như bế, ổn thủ một phương.

"Đương . ."

Nhưng đợi đến khi cự đao quét tới, sắc mặt Mạc Cầu lại lập tức biến đổi.

Trong cảm giác của Mạc Cầu, dường như hắn đang bị một con gấu lớn đang nổi giận va vào, bộc phát ra cự lực vô song.

Dù cho Mạc Cầu đã toàn lực thôi động Long Xà kình, nhưng vẫn không thể đánh tan lực đạo, chỉ có thể mượn lực làm nó lệch sang một bên.

"Ưm!"

Trong miệng kêu rên, thân thể Mạc Cầu trực tiếp bay lên trên mặt đất, nặng nề đâm xầm vào vách tường bên cạnh.

"Oanh. . ."

Gạch đá vỡ vụn, bóng người của hắn cũng bị bụi mù bao trùm.

May mà hắn đã vận kình Long Xà kình, tá lực chi pháp tinh diệu, nhìn thì giống như kinh người, kỳ thực bị thương cũng không tính nghiêm trọng lắm.

"Luyện Tạng!"

Mạc Cầu từ trong làn bụi mù vọt lên, khóe miệng chảy máu, trong mắt lộ vẻ hãi nhiên.

Hắn biết cao thủ Luyện Tạng sẽ có khí huyết như hồng, lực đạo hung mãnh, lại không ngờ rằng sẽ mạnh đến vậy!

Đây quả thực là. . .

Quả thực là một con hung thú đội lốt người, khi gã ta phát lực, liền xem như sắt thép cũng có thể uốn cong dễ dàng.

Vả lại Võ kỹ pháp môn còn có tụ lực chi pháp, có thể bộc phát toàn lực dồn tại một điểm, uy lực còn kinh khủng hơn.

Loại người này, một hít một thở đều mang theo cự lực tràn trề, kình lực quán thông toàn thân, hoàn toàn khác biệt với Đoán Cốt.

Nếu như không phải hắn còn có một ít bản sự, sợ là sau một kích này liền phải bị trọng thương!

Quét bay Mạc Cầu, Độc Nhãn Bưu mặt không đổi sắc, răng cưa trường đao mang theo ác phong tiếp tục nhào về phía Thôi Xuyên Bách.

Đạp chân xuống, mặt đất cứng rắn đã xuất hiện những đạo vết rách.

Tất nhiên là Thôi Xuyên Bách không dám liều mạng với gã, trường tiên lắc một cái, giống như linh xà từ bên cạnh vươn về nơi xa.

"Bạch!"

Tiên ảnh như rồng, xoay tròn gào thét, lặng yên bay tới bên hông Mạc Cầu, sau đó liền kéo về sau một phát.

"Ừm?"

Mạc Cầu sững sờ, vô thức thi triển thân pháp Thiên Cân Trụy để ổn định thân hình.

Mà Thôi Xuyên Bách thì lập tức phát lực, mượn nhờ sức lôi kéo này bay thẳng mà tới.

Thân ở giữa không trung, hét lớn lên tiếng:

"Mạc đại phu, cùng một chỗ động thủ!"

Sắc mặt Mạc Cầu cực kỳ âm trầm, không nói một lời liền bổ một đao hướng về phía Thôi Xuyên Bách.

Roi da của Phong Vũ Song Tiên chính là lợi khí giết người, không chỉ thân roi trải qua thiên chùy bách đoán, trên đó còn gắn đầy gai nhọn.

Một khi quấn lấy thân người, đột nhiên kéo một phát, liền có thể dễ dàng giật xuống một mảnh da thịt.

Nếu như không phải trên người Mạc Cầu mang theo nội giáp, lúc này sợ là đã thụ trọng thương, họ Thôi không có lòng tốt.

Đây là muốn để mình làm đệm lưng cho y!

"A. . ."

Thôi Xuyên Bách a nhẹ một tiếng, trong tay đột nhiên phát lực, trường tiên nắm chặt, làm cho đao thế của Mạc Cầu biến chậm.

Đồng thời mượn lực bay tiếp, y còn hất trường tiên lên, định ném Mạc Cầu văng về phía Độc Nhãn Bưu để cản gã ta lại.

Nhưng sau một khắc, nét mặt của y cứng đờ.

Chỉ thấy thân hình của Mạc Cầu không thay đổi, giống như lập địa mọc rễ , mặc cho y có phát lực thế nào thì cũng không động đậy tí nào.

Ngược lại là đối phương còn dùng đao quấn lấy trường tiên, ném y về hướng của Độc Nhãn Bưu.

Luận khí lực.

Vị Mạc đại phu bất hiển sơn bất lộ thủy này còn mạnh hơn đại danh đỉnh đỉnh Phong Vũ Song Tiên như y!

. . .

Hắc Hổ đường.

Trụ sở.

Cách chỗ này hai con đường đột nhiên xuất hiện một bóng người cầm trường thương trong tay, sát cơ sôi trào.

Đại thủ lĩnh của Bạch Mã phỉ—— Phong Lôi Tuấn Lôi Vọng!

"Chung Sơn." Lôi Vọng nắm nhẹ trường thương, nhìn về nơi xa đang đèn đuốc sáng trưng, có vô số người đang nghiêm phòng tử thủ, trên mặt lộ nụ cười lạnh khinh thường:

"Hôm nay, để ta xem còn ai có thể cứu ngươi!"

Âm chưa lạc, Lôi Vọng tay cầm trường thương lao tới trụ sở.

Phòng ngự ở trụ sở Hắc Hổ đường hoàn toàn không lọt vào mắt ông ta.

Thanh trường thương dài gần một trượng trong tay Lôi Vọng giống như sống lại, mũi thương run rẩy, lướt vội về phía trước.

Cả người giống như vô song chiến tướng trùng sát chiến trường, quanh thân có khí kình phun trào, thẳng tiến không lùi.

"Ầm ầm. . ."

Vách tường, phòng ốc, hòn non bộ, thạch đình, tất cả trướng ngại vật trên con đường thẳng tắp này đều bị vỡ nát.

Những người định chạy ra ngặn ông ta lại cũng chẳng hề cận thân được .

Chỉ là khí kình đang bao phủ toàn thân thôi là có thể dễ dàng đánh bay người có thực lực Đoán Cốt, phái nhược nan đáng.

"Oanh!"

Vách tường vỡ ầm một tiếng, trường thương như rồng nhanh chóng từ trong bụi mù nhô ra đâm về phía Chung Sơn mặc giáp ở khoảng cách gần một trượng.

"Đương . ."

Chung Sơn đột nhiên quay đầu, cương thiết thủ sáo bó chặt hai tay thản nhiên phát lực, gắt gao chế trụ mũi thương.

"Oanh. . ."

Cự lực bừng bừng, đại địa nứt toạc, một bóng người mặc giáp từ chính giữa đại điện bay ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận