Mạc Cầu Tiên Duyên (Bản dịch cũ)

Chương 507. Châu Phủ

Chương 507. Châu Phủ


Người dịch: Whistle

Minh hộ vệ ngạc nhiên, đột nhiên ngẩng đầu, giống như nghĩ tới điều gì đó, thân thể đột nhiên run lên:

"Tiền bối, ngài là. . ."

"Là ta."

"Phù phù!"

Một tiếng vang trầm, ông ta đã quỳ rạp xuống đất, trong chớp mắt đã khóc không thành tiếng:

"Trần gia tử tôn Trần Minh Hà, khấu kiến tiền bối!"

Trần gia vốn là con cháu nhà giàu ở kinh thành, chỉ vì một câu mà cả gia tộc di chuyển đến tận đây.

Còn bởi vì chăm sóc một một nhân vật thần bí mà mai danh ẩn tích, không muốn người biết.

Kết quả cũng không thể trốn qua sự truy sát của triều đình, gia tộc to lớn như vậy chỉ còn sót lại một mình ông ta trốn thoát.

Ngay cả như vậy.

Trần Minh Hà vẫn nhớ lời căn dặn của trưởng bối, không thể rời xa nơi này, lặng chờ Mạc Cầu xuất thế.

Nhiều năm như vậy, ông ta vốn cho rằng mọi chuyện đều đã đi qua.

Lại không ngờ. . .

"Đứng lên đi!" Mạc Cầu than nhẹ, lập tức nhìn về phía Trang Hận Ngọc:

"Đại nhân, Mạc mỗ tạm thời chưa có chỗ ở, không biết có thể đại nhân có thể dọn dẹp mấy gian phòng trống trong quận phủ này để tại hạ tạm cư mấy ngày?"

"Cái này. . ." Gò má Trang Hận Ngọc run run, cười khan nói:

"Đương nhiên."

"Người của Thái Ất tông lại xuất hiện?"

Trên một ngọn núi, một vị nữ tu tuấn mỹ như nam tử đứng chắp tay nhìn ra xa:

"Nam Tùng, đi Minh Di Động tìm Trương Thanh Thu, nàng chính là đệ nhất tán nhân Tề châu, có thù truyền kiếp với Thái Ất tông."

"Còn có. . ."

"Chắc là châu phủ nha môn cũng đã nhận được tin tức này, lại phái cao thủ đến quận Linh, thăm dò thực lực của người kia trước."

"Vâng." Nam Tùng gật đầu:

"Sư tôn, chúng ta phải làm gì?"

"Đừng nghĩ lung tung." Nữ tử chậm rãi lắc đầu, vẻ mặt ngưng trọng:

"Đối mặt với Thái Ất tông, cho dù là có thù truyền kiếp thì cũng phải liên thủ, ngàn vạn không thể quấy phá."

"Vâng!" Nam Tùng nhíu mày.

La Giáo am hiểu nhất chính là kích động thiên hạ đại loạn, lần này sư tôn lại không cho làm như vậy.

Thậm chí còn phải hỗ trợ.

"Sư tôn, hắn chỉ có một mình mà thôi, cho dù thực lực cường hãn có thể so với Thiên sư đương thế, nhưng cũng không cần thiết phải chuyện bé xé ra to như vậy?"

"Một người?"

Nữ tu than nhẹ:

"Năm đó, Thái Ất tông chỉ có vỏn vẹn hai người, không, chỉ vỏn vẹn có một người mà thôi."

"Nếu như. . ."

"Sợ rằng lại là một tràng hạo kiếp!"

Năm đó, nàng cũng tham gia trận vây quét kia, lời gào thét cuối cùng của nữ ma đầu làm cho thiên hạ chúng sinh kinh hãi kia vẫn còn đang vang vọng bên tai.

"Tiền bối sẽ báo thù cho ta!"

Tiền bối. . .

Mong rằng đây chỉ là một câu hoang ngôn.

........

Từ khi Đại Chu bắt đầu khai triều thì bên thắng sẽ được phân đất phong hầu gia vương, thiết lập phiên quốc, Tề châu cũng không ngoại lệ.

Chẳng qua vào trăm năm, sau khi trải qua bát vương chi loạn thì Đại Chu đã bắt đầu tước bỏ thuộc địa, Tề vương cũng biến thành Phủ chủ.

Còn có Châu Mục chủ chính, chế ước lẫn nhau, để tránh cho phong vương lại tiếp tục họa loạn triều cương.

"Thái Ất tông?"

Trên mặt Châu mục Từ Oanh Oanh nở một nụ cười lạnh, tiện tay ném đi phong thư:

"Bất quá chỉ là ma tông di lưu mà thôi, chỉ còn chỉ có một người, vậy mà phải hưng sư động chúng như vậy, cần thiết sao?"

"Nói cho Phủ chủ biết là đại quân triều đình không thể khinh động, nếu không thì Từ mỗ khó mà bàn giao với bệ hạ!"

Làm Châu mục, nàng có trách nhiệm cai quản quân đội, nhất là không thể để cho quân đội nghe mệnh lệnh của Phủ chủ.

Nếu như có gì sai lầm thì cái mũ ô sa trên đầu nàng sẽ khó giữ được.

"Đại nhân." Một ông lão ở bên dưới nhăn mày nói:

"Vẫn là không nên khinh thường cho thỏa đáng, vài chục năm trước, Thái Ất tông uy áp thiên hạ, càn rỡ biết bao!"

"Thì tính sao?" Một người cười lạnh:

"Chỉ là một người, thế gian đều là địch, cho dù Thiên sư đương thế thì lại có thể nhấc lên bao nhiêu sóng gió?"

"Không sai." Từ Oanh Oanh gật đầu:

"Hôm nay không giống ngày xưa, tất cả mọi người đều biết, phàm là người dám cấu kết với Thái Ất tông thì đều là tội chết."

"Một người mà thôi, có cái gì mà phải sợ?"

"Cái này. . ." Lão giả lộ vẻ chần chờ, liên tục lắc đầu:

"Không ổn, không ổn."

Nhưng lão ta lại không nói lý do tại sao lại không ổn.

Những người cho rằng lão ta bị tràng kinh lịch năm đó dọa sợ nên liền xem thường.

Mặc dù những người ở đây đa phần đều đã bốn mươi năm mươi tuổi, nhưng vài chục năm trước bọn hắn vẫn còn nhỏ.

Đừng nói là leo lên quan trường, sợ là ngay cả chức quan cũng không có.

Dù cho là có người lớn tuổi, nhưng năm đó lại không tiếp xúc được với quá nhiều tin tức, chỉ biết ma tông kinh khủng, không ít người bị nó liên luỵ, nhưng chỉ có một người, hình như đúng là không cần phải quá để ý.

"Đại nhân."

Một người ở dưới khom người nói:

"Ma tông chi họa, không thể khinh thị, nhưng đại quân triều đình cũng không thể khinh động, mà người kia tu vi cao thâm, có thể đi tới đi lui, chỉ bằng vào vài vị bộ đầu ở Châu phủ sợ là không bắt được."

"Không bằng. . ."

"Để cho người ở ngoài triều xuất thủ?"

"Lý đại nhân có ý kiến gì." Từ Oanh Oanh gật đầu, nói:

"Đại nhân chính là người có xuất thân giang hồ hào môn, nhận biết không ít cao thủ, có thể mời được cao thủ Chân nhân xuất thủ không?"

"Không dám." Lý đại nhân nói:

"Huệ Nguyên sư thái của Phổ Tế Am ở thành nam có Phật pháp cao thâm, Thanh Tùng đạo trưởng của Tường Thiên quan được xưng là một trong thập đại tán nhân Tề châu, cũng có thủ đoạn hàng yêu trừ ma, nếu như đại nhân mở miệng mời, chắc là hai vị tiền bối sẽ không cự tuyệt."

"Huống chi, bọn hắn đã từng kinh lịch chuyện ma tông họa loạn thiên hạ năm đó, nên sẽ không thể đổ cho người khác."

"Ừm." Từ Oanh Oanh lộ vẻ trầm ngâm:

"Bất quá chỉ có hai người này thì sợ là không thể vạn vô nhất thất, dù sao bọn họ đều đã cao tuổi, thực lực không bằng năm đó."

"Không sai!" Lý đại nhân gật đầu:

"Vả lại, thực lực của hai vị tiền bối tuy mạnh, nhưng bên cạnh lại không có người giúp đỡ, vạn nhất để cho tên yêu nhân kia chạy trốn thì cũng không tốt."

"Lý mỗ cho rằng có thể để cho người của Thanh Long hội hỗ trợ?"

"Thanh Long hội?"

"Không thể!"

"Hoa. . ."

Trong tràng đột nhiên hơi hỗn loạn, chư vị quan viên không ngừng quát lớn, có người tràn đầy tức giận.

"Họ Lý, ngươi có mục đích gì, Thanh Long hội đã là mối hoạn của Châu phủ, há có thể cấu kết với nó?"

"Lý đại nhân." Sắc mặt của Từ Oanh Oanh cũng trầm xuống, nói:

"Thái Ất tông là ma tông, nhưng Thanh Long hội cũng chẳng phải loại lương thiện."

"Đại nhân, chính là bởi vì như vậy nên mới càng nên để bọn hắn tương tranh, chúng ta ngồi thu ngư ông đắc lợi." Lý đại nhân cười nói:

"Hội chủ của Thanh Long hội Kháng Kim Long không coi ai ra gì, thực lực lại cực kỳ bất phàm, vừa vặn có thể dùng để thử xem cân lượng của người đó."

"Ngô. . ." Ánh mắt Từ Oanh Oanh chớp động, trầm ngâm một lát rồi lắc đầu nói:

"Sợ là Thanh Long hội sẽ không đáp ứng."

"Chỉ cần có đủ mồi câu thì còn sợ nó không mắc câu sao?" Lý đại nhân cười lạnh, nói:

"Thuộc hạ nghe nói, Thanh Long hội vẫn luôn trông mà thèm đường sông Bồi Hà, chúng ta có thể đáp ứng nhường con sông này cho bọn họ."

"Hỗn trướng!" Một người ở trong điện đột nhiên gầm thét:

"Đường sông chính là địa phận do triều đình sở hữu, thương lộ thuế má trọng yếu nhường nào, há có thể tặng cho người khác?"

"Địch đại nhân, ngài kích động như vậy làm gì?" Lý đại nhân không nhanh không chậm quay người sang nhìn đối phương:

"Theo ta được biết, thuế má hàng năm mà đường sông Bồi Hà giao lên còn chưa đủ ba trăm lượng bạc."

"Chỉ là trăm lượng bạch ngân mà thôi, đối với một tòa châu phủ thì tính là cái gì? Dùng để đổi lấy mạng của một vị Chân nhân thì càng là có lời."

"Nghe nói đám quan lại quản lý đường sông kia là gia thần của Địch đại nhân, chẳng lẽ số bạc này đều tiến vào. . ."

"Im ngay!" Địch đại nhân trừng to mắt hổ, sát khí trên người trào ra ngoài:

"Họ Lý, đừng có vu oan cho Địch mỗ!"

"Sao Địch đại nhân lại biết rằng người mà ta đang nói chính là ngươi?" Lý đại nhân tỏ vẻ kinh ngạc, mở hai tay ra nói:

"Ta chỉ muốn nói là, dù sao đường sông kia cũng không kiếm được mấy đồng tiền, bỏ thì bỏ thôi."

"Ngươi. . ."

"Đủ rồi!"

Từ Oanh Oanh ngồi ngay ngắn thượng thủ sắc mặt cũng đã trầm xuống, cất giọng nói:

"Đều im hết đi!"

Trong điện yên tĩnh.

Một lát sau.

"Lý đại nhân nói rất đúng." Từ Oanh Oanh chậm tiếng mở miệng, làm ra quyết định:

"Liền dùng một cái đường sông không có bao nhiêu lợi nhuận cho triều đình để thăm dò một chút."

"Chuyện này liền lại Lý đại nhân làm."

Bất luận thuế ngân có đi nơi nào cũng được, dù sao đều không tiến vào nha môn Châu phủ, đương nhiên là nàng nguyện ý dứt bỏ.

Lấy một con đường sông vô dụng đổi lấy Kháng Kim Long xuất thủ, cuộc mua bán này có thể thực hiện.

"Vâng!" Bên dưới, Lý đại nhân khom người xác nhận.

"Đến nỗi Tuệ Nguyên sư thái, Thanh Tùng đạo trưởng. . ." Từ Oanh Oanh lộ vẻ trầm ngâm, lập tức đứng lên:

"Trùng hợp là mấy ngày nay Từ mỗ vô sự, ta sẽ tự mình đăng môn một chuyến."

"Vâng!"

. . .

Thanh phong thổi qua, dương liễu tung bay.

Trên mặt nước bình tĩnh có chiếc thuyền lướt qua, mái chèo đong đưa tạo nên những cơn gợn sóng.

Trên thuyền nhỏ có cỏ dại mọc lên, bên trong thuyền có một cái bàn trà, còn có rượu thơm tung bay.

Trước đó không lâu, vị Lý đại nhân này còn ở trong nha môn Châu phủ, mà lúc này đã đổi một thân thường phục, xuất hiện ở chỗ này.

Y bưng lên bầu rượu lên rồi rót đầy cho một người ở phía đối diện.

"Kháng đại ca, huynh xem chuyện này có thể làm được không?"

Người ngồi xếp bằng ở đối diện có dáng người cường tráng, dù cho là đang ngồi xếp bằng nhưng cũng cao chừng một người, gần như sắp chạm trúng đỉnh thuyền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận