Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1005 - Liên Thủ Đối Địch



Chương 1005 - Liên Thủ Đối Địch




- Thận Lâu Vương, kết quả còn chưa phân ra, ai thắng ai thua, cũng chưa nhất định... Ngươi không nên để bị mổ mắt đấy.
Tinh Hà lão tổ hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Gần như cùng lúc Tinh Hà lão tổ mở miệng, một đạo quang mang xanh thẳm chợt xông lên từ một căn phòng trong nhà trọ, từng vòng từng vòng gợn sóng màu xanh, nhộn nhạo đi ra như là sóng nước, tràn ngập xung quanh!
- Thận Thạch? Mộng Thiên Thu!
Ánh mắt Thận Lâu Vương đảo qua, trong nháy mắt, liền nhận ra thân phận đối phương!
Mộng Thiên Thu!
Mặc dù bản thân không bước vào Tinh Hải Cảnh, nhưng lý giải về huyễn thuật chi đạo, lại tuyệt đối xứng đáng với hai chữ đại sư.
Công kích của Thận Lâu Vương, có thể khống chế người khác, nhưng muốn khống chế Mộng Thiên Thu, liền khó tránh khỏi có chút người si nói mộng.
Ở một mức độ nào, việc trong tay cầm Thận Thạch, cũng đủ bù đắp vấn đề tu vi chưa đủ của Mộng Thiên Thu, kể từ đó, chỉ dựa vào một mình Mộng Thiên Thu, đã đủ để phá vỡ sát cục!
Ý thức được điểm này, đột nhiên trong mắt Thận Lâu Vương hiện lên một đạo sát khí khủng bố.
Đầu ngón tay hơi điểm, nhất thời có vô số quạ đen điên cuồng nhào về phía Mộng Thiên Thu như là một mảnh mây đen.
- Muốn chết!
- Ngươi dám!
Bàn tay hơi lật một cái, đạo Tinh Hà Kiếm Khí trong không trung kia chợt nghịch chuyển, đuổi sát đàn quạ mà đi.
Tinh Hà Kiếm Khí vốn rất bá đạo, Tinh Hà lão tổ lại toàn lực chém ra một kiếm này, nên uy thế càng khủng bố hơn.
Nhưng Thận Lâu Vương đối mặt với công kích Tinh Hà lão tổ, lại không nháy mắt chút nào, trong tích tắc, đàn quạ đen trong không trung, chợt chia ra thành hơn mười mảnh nhỏ, sau khi phân tán ra, tiếp tục tấn công về phía Mộng Thiên Thu.
Mặc dù Tinh Hà Kiếm Khí lợi hại, nhưng cuối cùng cũng không có khả năng ngăn lại toàn bộ đàn quạ, cho dù chỉ có một phần mười công kích thuận lợi tách khỏi Tinh Hà lão tổ, cũng đủ để ngăn cản Mộng Thiên Thu.
Phải biết rằng, tuy Mộng Thiên Thu lợi hại trên huyễn thuật chi đạo, nhưng thực lực bản thân lại không mạnh.
Nếu như còn dám mạnh mẽ hóa giải huyễn thuật của Thận Lâu Vương, sợ rằng trong khoảnh khắc, sẽ bị đàn quạ thôn phệ, chết đến mức bột phấn cũng không còn.
Kiếm như cầu vồng!
Người chưa đến, kiếm đã tới!
Kiếm hoa huyễn lệ chợt nở rộ trước người Mộng Thiên Thu, đàn quạ gần như đã nhào lên trên người Mộng Thiên Thu, cứ như vậy bị đạo kiếm mạc này ngăn cản!
- Ngươi là ai?
Ánh mắt Thận Lâu Vương xuyên thấu kiếm mạc, nhất thời rơi vào bên trên thân ảnh người thanh niên cách đó không xa.
- Ta tên Bạch Nhạc!
Bạch Nhạc bình tĩnh ngẩng đầu, nhìn Thận Lâu Vương trên không trung, nhẹ giọng đáp.
Bốn chữ đơn giản, gọn gàng ung dung, nhưng lại lộ ra một đạo tự tin cường đại, cho dù bây giờ người phải đối mặt là cự kình Ma Đạo, cũng không lộ ra chút sợ hãi nào.
- Phủ chủ Thanh Châu sao? Bản vương có nghe qua tên của ngươi!
Thận Lâu Vương liếc nhìn Bạch Nhạc thật sâu, lạnh giọng nói.
Khoảng cách giữa Từ Châu và Thanh Châu không quá xa, tự nhiên tin tức truyền nhanh hơn, chỉ là trước đó Thận Lâu Vương, căn bản không có quan tâm tới vị phủ chủ Thanh Châu này mà thôi.
Dù sao, lấy thân phận cự kình Ma Đạo của hắn, người và sự việc đáng giá hắn quan tâm, thực sự không nhiều.
Chỉ là, bây giờ Bạch Nhạc vừa ra tay, thực sự khiến hắn cảm thấy có chút kinh dị.
Bản thân Mộng Thiên Thu là đại sư huyễn thuật, có thể kham phá ảo cảnh tự nhiên chẳng có gì lạ, nhưng Bạch Nhạc lại lấy thực lực Tinh Cung Cảnh trung kỳ, tránh thoát được ảo cảnh trong thời gian ngắn như vậy, thực sự có chút nằm ngoài dự đoán của mọi người.
- Bạch phủ chủ, ta mặc kệ vì sao ngươi đi cùng một chỗ với Thất Tinh Tông, nhưng ta khuyên ngươi tốt nhất thức thời một chút, đừng tưởng rằng may mắn kham phá ảo cảnh của bản vương, là có thể ngăn cơn sóng dữ, người bản vương muốn giết, ngươi không ngăn được!
Thận Lâu Vương hừ lạnh một tiếng, không để ý uy hiếp lần nữa.
Cho dù có chút kinh dị đối với thực lực của Bạch Nhạc, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây mà thôi, còn xa không đủ để hắn liếc mắt nhìn Bạch Nhạc, càng không tin, một mình Bạch Nhạc có thể ngăn hắn lại.
- Đạo bất đồng, bất tương dữ mưu!
Bạch Nhạc chậm rãi đi tới bên cạnh Mộng Thiên Thu, hờ hững mở miệng nói:
- Thận Lâu Vương vẫn nên lo cho chính mình trước đi, không nên thất bại trên tay Tinh Hà lão tổ mới tốt.
Mặc dù trước đó bởi vì sự tình của Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc có chút bất mãn với Mộng Thiên Thu, nhưng trước mặt tình cảnh sống chết này, Bạch Nhạc vẫn không chút do dự đứng bên người Mộng Thiên Thu .
- Tốt!
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, Mộng Thiên Thu không khỏi cười to nói:
- Đây mới là Bạch Nhạc mà trước đây lão phu quen biết! Bạch Nhạc, bất kể như thế nào, giúp ta chống đỡ một nén nhang thời gian, sau một nén nhang, ta có thể phá hỏng ảo cảnh!
Bây giờ toàn bộ quán trọ, trừ Tinh Hà lão tổ ra, chỉ có Mộng Thiên Thu và Bạch Nhạc là tránh thoát ảo cảnh.
Nhưng Bạch Nhạc chỉ có thể tự cứu mình, chứ không cứu được người khác, người thật sự có thể phá cuộc, vẫn là Mộng Thiên Thu.
- Tốt!
Bạch Nhạc dùng sức lực gật đầu, thẳng thắn hồi đáp.



Bạn cần đăng nhập để bình luận