Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1279 - Đoạt Xá Lần Thứ Hai



Chương 1279 - Đoạt Xá Lần Thứ Hai




Sau khi bị Vân Mộng Chân nhìn thấu ở trong thượng cổ cấm địa, nàng đã mất đi cơ hội đoạt xá, chỉ có thể bị ép ẩn núp.
Nếu như Vân Mộng Chân một mực ở trạng thái đỉnh phong, tự nhiên nàng không tìm được bất cứ cơ hội nghịch tập gì.
Theo thời gian đưa đẩy, thực lực Vân Mộng Chân càng ngày càng mạnh, cơ hội nàng thực hiện được, sẽ chỉ càng ngày càng nhỏ, mặc dù ngoài miệng không chịu thua, nhưng trên thực tế đã có thể nói là sinh cơ xa vời.
Hết lần này tới lần khác, dưới tình huống này, một kích tuyệt mệnh của Mặc Kình lại cho nàng hy vọng lần nữa!
Trong nháy mắt cảm thụ được thần hồn Vân Mộng Chân bị thương nặng, cái tàn hồn kia nhất thời lao tới.
Mặc dù nàng rất muốn để cho thần hồn Vân Mộng Chân bị cái mặc sắc kia ăn mòn, thế nhưng nàng cũng không dám đánh cược, bây giờ thần hồn chi lực của nàng đã rất suy nhược, nếu để cho thần hồn Vân Mộng Chân triệt để tiêu vong, chỉ sợ dựa vào bản nàng cũng không ngăn cản được mặc sắc ăn mòn.
Sinh cơ duy nhất chính là nàng trợ giúp Vân Mộng Chân xóa đi một điểm mặc sắc kia ăn mòn, sau đó sẽ thừa cơ hội thần hồn Vân Mộng Chân bị thương, thôn phệ thần hồn Vân Mộng Chân, hoàn thành đoạt xá!
Mặc dù bây giờ chỉ còn một điểm tàn hồn, thế nhưng cuối cùng nàng là cường giả đứng đầu thời đại thượng cổ, mượn thần hồn chi lực của Vân Mộng Chân, cũng vẫn làm được việc xóa đi một điểm công kích cuối cùng của Mặc Kình.
Gần như trong tích tắc, phía trên thần hồn Vân Mộng Chân, chợt toát ra một đóa Ngũ Sắc Tiên Liên, trực tiếp cắn nuốt một điểm mặc sắc kia, thoáng cái đã bị hóa giải!
Nhưng mà, đối với Vân Mộng Chân mà nói, giờ khắc này tử kiếp mới chính thức bắt đầu!
Đoạt xá!
Đoạt xá lần thứ hai, hơn nữa còn dưới tình huống thần hồn bản thân đã bị trọng thương, đây mới thực sự là nguy cơ trí mạng.
...
Bụi bặm lắng xuống!
Hai người Mặc Kình và Diệp Lăng Vân đồng thời vẫn lạc, ngay cả thân thể cũng ở một lần giao phong cuối cùng hóa thành tro bụi.
Thế giới Thủy Mặc Đan Thanh triệt để sụp đổ, Đạo Lăng Sơn cũng khôi phục dáng vẻ vốn có.
Thế nhưng trên mặt Vân Mộng Chân đột nhiên lộ ra một tia thống khổ, khí tức không ngừng biến hóa, khiến cho người ta không có cách đoán được, đến tột cùng Vân Mộng Chân có thể chống đỡ xuống hay không.
Bỗng nhiên nội tâm nhảy lên, Ninh Giang chợt xé rách không gian, trực tiếp rơi vào bên người Vân Mộng Chân!
Trước đó hắn bất lực, nhưng hôm nay hắn nhất định phải dốc hết toàn lực tới bảo vệ Vân Mộng Chân.
Nếu như Vân Mộng Chân không chống đỡ được qua cửa này, tự nhiên không có gì để nói, nhưng nếu Vân Mộng Chân chịu đựng được, sau đó lại chết ở dưới công kích của cao thủ Ma Đạo, thì hắn chết cũng không có mặt mũi đi gặp Diệp Lăng Vân.
Hơn nữa, sự quyết đoán của Ninh Giang không chỉ có như vậy!
Đột nhiên trong mắt Ninh Giang lộ ra một đạo sát khí khủng bố, lạnh lùng mở miệng nói:
- Tất cả người Đạo Lăng Tông nghe lệnh, không tiếc bất cứ giá nào, chém giết Bạch Nhạc!
Câu nói bao hàm sát khí này, chợt nổ vang trên không trung, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ Đạo Lăng Sơn.
Bất kể như nào, dưới tình huống Vân Mộng Chân sống chết chưa rõ, Diệp Lăng Vân cũng không có khả năng để Bạch Nhạc còn sống rời khỏi Đạo Lăng Sơn!
Bằng không, nếu thật sự đến kết cục xấu nhất, Vân Mộng Chân bỏ mình, mà Bạch Nhạc chạy trốn.
Như vậy lấy thiên phú và tiềm lực của Bạch Nhạc, chỉ sợ sẽ thật sự trở thành địch nhân lớn nhất trong tương lai của Đạo Lăng Thiên Tông.
Trước đó, Ma Đạo muốn giết Vân Mộng Chân, đám người Chính Đạo đều là xuất công không xuất lực, không chịu ra tay toàn lực.
Nhưng hôm nay trảm sát Bạch Nhạc, lại phù hợp với quyền lợi tất cả mọi người.
Nếu không phải kiêng kỵ Diệp Huyền, chỉ sợ tất cả người trong Chính Đạo đều sẽ ra tay với Bạch Nhạc.
Trên thực tế, trong nháy mắt Ninh Giang hô lên câu nói kia, Diệp Huyền đã biến sắc.
Trong tích tắc, bốn người Ngư Tiều Canh Độc liền xuất thủ, bảo vệ Diệp Huyền và Bạch Nhạc vào giữa, giống như bốn bức tường ngăn cản tất cả địch nhân.
Bọn hắn không để bụng sinh tử của Bạch Nhạc, thế nhưng cho dù chết, cũng không thể để cho bất luận kẻ nào xúc phạm tới Diệp Huyền.
- Diệp Huyền đại sư, dừng tay đi! Dù sao Bạch Nhạc cũng là truyền nhân của Thông Thiên Ma Quân... Chúng ta sẽ không tha cho hắn đi xuống Đạo Lăng Sơn.
Chưởng giáo Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung thở dài một tiếng, đồng dạng đứng ra mở miệng khuyên giải nói.
Bọn hắn muốn giết chết Bạch Nhạc, nhưng nếu Diệp Huyền không chết, vậy sẽ không ai nguyện ý đắc tội Diệp Huyền cả.
Bọn hắn không phải Mặc Kình, cũng không phải Diệp Lăng Vân, không có sức lực kia, cũng không cần phải liều chết cùng Diệp Huyền như vậy.
Chỉ cần đồng thời tạo áp lực, dưới đại thế, sợ rằng Diệp Huyền cũng không tránh được.
Quan trọng nhất là, theo Mặc Kình chết đi, những cự kình Ma Đạo này cũng bắt đầu sinh ý rút lui.
Bọn hắn vốn bị Chính Đạo áp chế nhiều năm, nếu không phải Mặc Kình đứng ra dẫn dắt, sợ rằng không có người nào dám giết tới Đạo Lăng Sơn, bây giờ thấy tình thế không tốt, tự nhiên sẽ muốn tự bảo vệ mình trước!



Bạn cần đăng nhập để bình luận