Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1076 - Ngươi muốn ta cứu nàng ấy?



Chương 1076 - Ngươi muốn ta cứu nàng ấy?




Trước đó hắn ta làm nhiều chuyện như vậy, nhưng tất cả những chuyện này trong gang tấc khi Bạch Nhạc xuất hiện thì đã thất bại.
Giờ hắn ta phải làm gì đây?
Dù đã thắng cược, nhưng trong tình huống này hắn có thể làm được gì? Chẳng lẽ tiếp tục khăng khăng đuổi người của Thất Tinh Tông ra ngoài hay sao?
Không phải là không thể, nhưng vấn đề là... Ai có thể bỏ qua kẻ này được chứ?
Rõ ràng đã thắng, nên giành được tiếng vỗ tay và cổ vũ của người khác, nhưng đây lại tính là gì?
Hắn ta rất muốn đánh với Bạch Nhạc một trận, nhưng đáng tiếc, hiện tại hắn ta rõ là không có cơ hội.
Nhưng mà, khi nghĩ đến Hà Tương Tư, trong lòng hắn ta không khỏi thở dài.
Mặc dù từ tận đáy lòng hắn khinh thường Thất Tinh Tông, nhưng hắn phải thừa nhận rằng, Hà Tương Tư đã làm hắn kinh ngạc, một nữ tử như vậy... Lại được sinh ra trong Thất Tinh Tông.
Nghĩ đến đây, hắn không nhịn được mà lao thẳng về phía Thánh Nữ Phong.
Cho dù như thế nào, hắn cũng muốn xem kết quả.
...
Thánh Nữ Phong.
Lần này, không có Triệu Thụy chặn dưới Thánh Nữ Phong, lại có Văn Trạch mở đường, Bạch Nhạc dễ dàng đặt chân lên Thánh Nữ Phong.
Văn Trạch đứng ngoài động phủ, lớn tiếng nói:
- Văn Trạch cầu kiến Thánh Nữ.
Đồng thời, Bạch Nhạc cũng hít một hơi thật sâu:
- Thanh Châu Bạch Nhạc, cầu kiến Thánh Nữ.
Từ khi Bạch Nhạc và những người khác đặt chân đến Thánh Nữ Phong, Vân Mộng Chân đã biết.
Bây giờ khi nàng nghe thấy giọng của Bạch Nhạc liền không chần chừ mà từ từ bước ra khỏi động phủ.
Đã lâu không gặp, Vân Mộng Chân vẫn như cũ mặc bộ quần áo trắng như tuyết, vẻ mặt lạnh lùng, không thể nhìn ra một chút khác biệt.
Nhưng chỉ cần nàng đứng đó, nàng dường như trở thành trung tâm của thế giới.
Bên ngoài động phủ có mấy cây lê, lúc này Bạch Nhạc đang ôm Hà Tương Tư đứng dưới gốc lê.
Nhìn nhau từ xa, trong lòng Bạch Nhạc lúc này phức tạp khó tả.
Đây là lần đầu tiên hắn đặt chân lên Thánh Nữ Phong, cũng là cuộc hội ngộ mà hắn đã mong chờ từ rất lâu với Vân Mộng Chân, nhưng hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng mình sẽ hội ngộ với Vân Mộng Chân theo cách này.
Nếu có lựa chọn, Bạch Nhạc nhất định sẽ núp thật xa, hắn không bao giờ muốn gặp mặt nàng trong tình trạng xấu hổ như vậy.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Hắn không có tình yêu với Hà Tương Tư, nhưng dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể từ bỏ hy vọng cuối cùng này, dù có xấu hổ đến đâu cũng không nặng hơn mạng người được.
Sau một lúc im lặng, Bạch Nhạc mới định thần lại, khẽ khom người:
- Bạch Nhạc bái kiến Thánh Nữ, xin thứ cho không thể lễ nghĩa chu toàn.
Mặc dù Vân Mộng Chân thực sự không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng chỉ cần liếc mắt là có thể thấy được tình hình hiện tại của Hà Tương Tư.
Nhìn thấy Bạch Nhạc ôm nữ nhân khác trong tay, cho dù Vân Mộng Chân có rộng lượng đến đâu, lúc này cũng khó tránh khỏi cảm thấy hơi không vui.
- Ngươi muốn ta cứu nàng ấy?
Vân Mộng Chân khẽ hỏi, không nói dông dài.
Đối với những người ngoài cuộc, đây dường như chỉ là một câu hỏi bình thường, nhưng trong lòng Bạch Nhạc biết rất rõ, đây là Vân Mộng Chân đang tỏ ý nàng không hài lòng.
Tuy nhiên, đã lúc này thì làm sao hắn có thể phủ nhận được?
Bạch Nhạc nở nụ cười gượng gạo, nói:
- Hà sư tỷ có ân với ta, chuyện này, ta cũng phải có trách nhiệm... Dù thế nào thì ta cũng không thể nhìn tỷ ấy chết được, cũng xin Thánh Nữ giúp đỡ, Bạch Nhạc, vô cùng cảm kích.
Vân Mộng Chân nhìn Bạch Nhạc chăm chăm, sau đó chậm rãi nói:
- Thần hồn đã tiêu tan, nếu không phải ngươi dùng thần hồn chi lực mạnh mẽ giữ lại, e là thần hồn nàng ta sớm đã tiêu tan. Thương thế nặng như vậy, ngươi biết ta sẽ phải trả cái giá gì để cứu nàng ta không?
Nghe đến đây, trong lòng Bạch Nhạc run mạnh.
Nơi này là Đạo Lăng Thiên Tông, nhưng Đạo Lăng Thiên Tông không phải toàn năng, thương thế nghiêm trọng như vậy, cho dù Vân Mộng Chân có là Thánh Nữ cao quý đi nữa thì nàng thật sự sẽ có cách cứu người sao, càng quan trọng hơn, sao có thể không trả bất cứ giá nào?
Mà có thể tưởng tượng được, cái giá phải trả chắc chắn không nhẹ.
Bây giờ Vân Mộng Chân thực sự đang ở trong tình thế khó khăn, Bạch Nhạc đương nhiên hiểu, cho dù Vân Mộng Chân thực sự cố gắng hết sức mình, cũng chưa chắc đã chống đỡ nổi.
Nếu Vân Mộng Chân phải trả giá đắt để cứu người, về sau điều đó sẽ chỉ khiến Vân Mộng Chân càng thêm khó khăn hơn, thậm chí rơi vào trong nguy hiểm.
Những điều này, Vân Mộng Chân không đề cập đến, nhưng hắn cũng nên nghĩ tới.
Bạch Nhạc phải trả lời câu hỏi này thế nào?
Để cứu Hà Tương Tư, chẳng lẽ phải để cho Vân Mộng Chân chịu cái giá đắt này sao?
Vân Mộng Chân không phải người bình thường, nàng là Đạo Lăng Thánh Nữ.
Ở nơi cao cao tại thượng như vậy, chú định nàng phải gánh vác nhiều hơn so với người thường.
Những điều này, Bạch Nhạc đã biết từ rất sớm.
Lúc ở Linh Tê Kiếm Tông, Vân Mộng Chân thậm chí không ngần ngại dứt bỏ tình cảm với Bạch Nhạc để nhận trách nhiệm thuộc về mình.
Bây giờ... Liệu hắn có thể thực sự nói mà không chút lưu tình, yêu cầu Vân Mộng Chân trả giá để cứu người không?
Tại sao hắn lại có chí khí hùng hồn như vậy, chỉ vì Vân Mộng Chân thích hắn sao?



Bạn cần đăng nhập để bình luận