Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1125 - Chú ý và tiếc nuối



Chương 1125 - Chú ý và tiếc nuối




Vốn đối phó với chỗ bão táp loạn đao nọ đã vất vả lắm rồi, bây giờ lại bị Bắc Đẩu Kiếm Trận phong tỏa phương hướng, các đệ tử Ma Đạo bấy giờ đều bị dọa đến phát ngẩn luôn.
Đại hội Đạo môn nổi danh khắp thiên hạ, tuy những đệ tử Ma Đạo này không ở Đạo Lăng sơn, nhưng tin tức về Đạo Lăng Đại hội thì họ vẫn nghe ngóng được.
Bạch Nhạc ở Đại hội Đạo môn liên tiếp chiến thắng, sớm đã nổi danh thiên hạ, nhất là Bắc Đẩu Kiếm Trận này, càng là độc nhất vô nhị. Nháy mắt, đệ tử Ma Đạo nọ đã nhận ra thân phận của Bạch Nhạc.
Vì thế đã khiến hắn bỏ luôn suy nghĩ phản kháng trong đầu. Đùa gì thế, ngay cả Đỗ Phi của Thái Cực Đạo cũng không phải đối thủ của Bạch Nhạc, thì hắn là cái thá gì chứ!!! Chỉ là, lúc này trong lòng tên đệ tử đó cũng muốn khóc lắm rồi!!!
Một thiên tài Đạo Môn ngời ngời như ngươi, không đi tranh giành cơ duyên trong vùng loạn đao đó chung với các thiên tài khác đi, mà cứ phải chạy tới phân cao thấp với một nhân vật nhỏ như ta làm gì???
Đương nhiên, cho dù trong lòng nghĩ thế nào, thì lúc này đây hắn ta cũng đã chọn cách làm chính xác nhất:
- Tiểu nhân Vương Dũng, bái kiến Bạch phủ chủ.
Tuy nếu so với Bạch Nhạc thì tên Vương Dũng này chẳng đáng là gì, nhưng mỗi một người có thể đến chỗ này có ai mà không phải kẻ giỏi giang. Nếu không có mấy phần bản lĩnh, nào tranh được tư cách bước vào.
Đừng xem chỉ là một câu nói, một cái xưng hô, có thể ẩn chứa trong đó ý nghĩa lại cực kỳ phong phú.
Tự xưng tiểu nhân là biểu thị mình e sợ, gọi Bạch Nhạc là Bạch phủ chủ bởi nhằm nhắc nhở hắn, Đại Càn vương triều có thể chấp nhận Ma Tu.
Bạch Nhạc hơi ngẩn ra, cũng không khỏi có chút buồn cười:
- Thành thật trả lời câu hỏi của ta, ta đương nhiên sẽ không giết ngươi.
Nghe Bạch Nhạc bảo thế nói, Vương Dũng cũng thở phào một hơi:
- Vâng, Bạch phủ chủ có gì phân phó, tiểu nhân nhất định biết là sẽ nói, đã nói là nói hết.
Chỉ là hắn ta không biết, cảnh tượng đó đã chiếu một cách cực kỳ rõ trên bầu trời của Đạo Lăng sơn.
...
- Thứ vô sỉ!!!
Thấy bộ dáng nịnh hót đấy của Vương Dũng, lập tức có mấy kẻ tai to mặt lớn trong Ma Đạo chửi um lên.
Diệp Lăng Vân vừa xuyên qua cấm chế để cảnh tượng trong Thượng Cổ Cấm Địa hiện ra thì đã thấy cảnh này. Ông ta cũng xem như là sư tôn của Vương Dũng, sao có thể không thấy mất mặt cho được?
Đương nhiên, nói thực lòng thì Diệp Lăng Vân đang cố tình làm thế.
Thượng Cổ Cấm Địa lớn như thế, vốn chẳng ai chú ý đến kẻ ở ngoài chót như Vương Dũng cả, nhưng Diệp Lăng Vân lại cố tình dừng hình ảnh lại chỗ hắn, dĩ nhiên là ông ta đang muốn mượn cơ hội này đả kích sự kiêu căng của Ma Đạo.
Vương Dũng xui xẻo cứ như vậy mất sạch mặt mũi trước mặt tất cả mọi người theo một cách thảm thương.
Đương nhiên, cho dù Vương Dũng biết hết những chuyện này, e là hắn cũng sẽ không chọn cách khác.
Mất mặt so với mất mạng, khỏi nói cũng biết bên nào nặng hơn bên nào.
...
- Mặc Kình Ma Quân.
Bạch Nhạc chậm rãi lập lại cái tên này, cũng quả thực giữ lời không làm khó Vương Dũng nữa, liền trực tiếp xua tan Bắc Đẩu Kiếm Trận, thả cho kẻ kia một con đường sống.
Rất nhiều nghi vấn chất chứa trong lòng hắn, tới giờ phút này rốt cuộc đã thông.
Nhiều kẻ có tiếng tăm trong Ma Đạo tề tụ ở Giang Lăng như thế, thực chất đều là ngụy trang, mà người đứng đầu hết thảy chính là vị Mặc Kình Ma Quân này. Cũng chỉ có sự tồn tại từ ngàn năm trước đã đạp lên đỉnh cao thiên hạ như thế mới có thể tìm được cơ hội chớp nhoáng này, sau đó cưỡng chế đánh vỡ cấm chế rồi đưa những thiên tài Ma Đạo đấy vào.
Vương Dũng đương nhiên không biết chuyện sau đó Diệp Lăng Vân và Mặc Kình giằng co trên Đạo Lăng sơn, nhưng dựa vào sự hiểu biết của Bạch Nhạc với Đạo Lăng Thiên Tông thì đại khái cũng đoán được ba bốn phần. Một Đạo Lăng Thiên Tông lớn như thế, nếu nói không có con át chủ bài nào để phản kích Mặc Kình, Bạch Nhạc không tin.
Nhưng nói gì thì bây giờ Thượng Cổ Cấm Địa đã hoàn toàn đóng lại, cũng có nghĩa là mấu chốt thành bại lần này nằm ở sự cạnh tranh của những đệ tử Chính Đạo và thiên tài Ma Đạo bên trong chỗ này.
Mà người có áp lực lớn nhất trong trận xung đột này, đương nhiên vẫn là Vân Mộng Chân.
Lúc này, Bạch Nhạc cũng không khỏi hơi cau mày.
Hắn vốn muốn dùng cách khiêm tốn nhất để lẫn vào chuyến đi Thượng Cổ Cấm Địa mà thôi, nhưng bây giờ, sự xông vào của những thiên tài của Ma Đạo này khiến lòng hắn có phần bất an.
Trong Ma Đạo, tuyệt đối không thiếu thiên tài. Riêng những người Bạch Nhạc biết đã không ít.
Dạ Thần Hi của U Minh Tông, yêu đao Dương Đào của Huyết Ảnh Ma Tông... Những kẻ này bây giờ e không yếu, huống chi, chuyện quan trọng nhất là gã Dạ Nhận dạo trước tuy cùng cảnh giới mà lại có thể đánh bại Vân Mộng Chân một lần, có lẽ cũng sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Từ lúc Bạch Nhạc tu hành tới nay, nếu nói trong những người cùng thế hệ, kẻ cho hắn ấn tượng sâu nhất, thì đó là Dạ Nhận. Thậm chí đến tận bây giờ, trong lòng hắn đối với Dạ Nhận vẫn còn sự dè chừng rất lớn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận