Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1103 - Huynh dám không?



Chương 1103 - Huynh dám không?




- Người đường hoàng quyết không khuất phục. Điện hạ muốn giết ta thì dễ dàng thôi, nhưng điện hạ không nên đứng gần ta như thế.
Trong mắt Bạch Nhạc hiện lên nét bình tĩnh, hắn chậm rãi cất lời:
- Mặc dù Bạch Nhạc chỉ là một nhân vật nhỏ bé, nhưng lúc bị ép đến đường cùng cũng sẽ có khả năng liều mạng trả giá. Điện hạ không ngại thì có thể thử xem trước khi ta chết có thể kéo theo cả điện hạ đi cùng không.
Đồ điên.
Giờ phút này, Tam hoàng tử chỉ còn đúng hai chữ ấy trong đầu.
Lần này hắn ta đe dọa Bạch Nhạc cũng là đã có chuẩn bị, chẳng những hắn ta cho một vị đệ đệ dẫn Ngô Văn Uyên rời khỏi mà còn cố ý mang theo hai cao thủ trong một trăm vị trí đầu của Đại hội Đạo môn, mục đích là để ngăn ý định đầu cơ trục lợi của Bạch Nhạc.
Dẫu Bạch Nhạc có lợi hại thế nào thì cũng không có năng lực đồng thời đối phó với ba vị cao thủ lọt một trăm vị trí đầu trong Đại hội Đạo môn.
Chỉ có điều hắn ta không ngờ tới Bạch Nhạc là một kẻ điên, trong tình huống không còn lựa chọn mà hắn không hề chọn lùi bước, trái lại hắn còn định nghênh chiến.
Mặc dù thực lực của Tam hoàng tử không tệ, nhưng nếu so sánh với Bạch Nhạc thì vẫn không dám chắc ăn.
Quan trọng nhất là Bạch Nhạc không khác gì một kẻ điên.
Trước đó trong Đại hội Đạo môn, hắn ta cũng đã xem rõ ràng trận chiến giữa Bạch Nhạc và Đỗ Phi, thật sự Bạch Nhạc là kẻ có gan liều mạng.
Hắn ta không quan tâm đến sống chết của Bạch Nhạc, thậm chí hắn ta cũng không quan tâm đến việc sống chết của hai thủ hạ khác, nhưng hắn ta rất quý trọng tính mạng của chính mình.
Có mấy lời Bạch Nhạc nói không hề sai, lúc này khoảng cách giữa hắn ta và Bạch Nhạc quá gần, gần đến mức bây giờ hắn ta muốn bỏ chạy cũng không còn kịp.
Tam hoàng tử nhìn Bạch Nhạc lom lom, lạnh lùng chất vấn:
- Vì sao? Vì sao ngươi lại khăng khăng trung thành với lão Thất như vậy? Thứ hắn có thể cho ngươi, ta cũng có thể cho ngươi, hắn không cho được nhưng ta vẫn có thể cho ngươi.
Khăng khăng trung thành?
Nghe vậy, Bạch Nhạc không tự giác cong khóe miệng, nở một nụ cười khinh miệt.
Giả sử vị Tam hoàng tử này chỉ có thể nhìn được đến tầm này, hoặc là nói, hắn ta chỉ có thể hiểu được đến đây, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa. Nếu hắn ta mà đối mặt với Ngô Văn Uyên, căn bản hắn ta sẽ không có nổi một phần thắng.
Dù hiện giờ thế lực của hắn ta có vẻ mạnh hơn Ngô Văn Uyên, có nhiều đồng minh hơn, nhưng cuối cùng đều sẽ không nên cơm cháo gì.
Huống chi Bạch Nhạc không hề có hứng thú với việc giữa mấy tên này, ai sẽ là người thắng cuối cùng và ngồi trên ngai rồng.
- Tam hoàng tử, ta không thích người khác đe dọa ta. Cho nên... sự nhẫn nại của ta có hạn.
Bạch Nhạc hơi nhíu mày, giờ phút này trên người hắn lộ ra sát khí mãnh liệt, hắn đe dọa ngược lại Tam hoàng tử:
- Ta chỉ có thể cho Điện hạ mười tức suy nghĩ, nếu như Điện hạ không đi, vậy ta sẽ ra tay, chúng ta cùng xem rốt cuộc ai chết trước.
Đảo khách thành chủ.
Đến lúc này, Bạch Nhạc đã không còn hứng thú nói chuyện với Tam hoàng tử nữa, thậm chí thái độ của hắn cũng trở nên cứng rắn.
Đây cũng không phải do Bạch Nhạc muốn làm ra vẻ, Bạch Nhạc của giờ phút này thật sự đã chuẩn bị kết liễu đối phương.
Nhìn ánh mắt điên cuồng của Bạch Nhạc, Tam hoàng tử bỗng thấy chột dạ.
Chỉ có điều nếu hắn ta cứ lùi bước như vậy, thế nào cũng không thể nuốt được cục tức này.
- Kẻ điên nhà ngươi, đây là do ngươi ép ta!!!
Trong mắt Tam hoàng tử lóe lên sự điên cuồng, bàn tay hắn ta phẩy một cái, lạnh lùng nói:
- Giết hắn cho ta!
Chỉ trong tích tắc, hai cao thủ đi theo Tam hoàng tử gần như cùng lúc ra tay, hung hăng xông về phía Bạch Nhạc.
Không thể không nói, giờ phút này Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút ngạc nhiên.
Trên thực tế, hắn vẫn cho là đối phương sẽ lùi bước. Mới vừa nãy Bạch Nhạc cũng thật sự nhìn thấy một tia sợ hãi do dự trong mắt đối phương.
Chỉ có điều hắn không ngờ bản thân đã dự đoán sai, cuối cùng đối phương lại dứt khoát hạ lệnh giết mình.
Đương nhiên, tới bước đường này, Bạch Nhạc căn bản không còn thời gian suy nghĩ. Trong tích tắc, bảy chuôi kiếm đang treo lơ lửng chợt hóa thành Bắc Đẩu Kiếm Trận, bảo vệ cho Bạch Nhạc ở bên trong.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc bước một bước ra ngoài, mang theo Bắc Đẩu Kiếm Trận tiến về phía Tam hoàng tử.
Trong hoàn cảnh như vậy, ai đón đòn thì nhất định là sẽ thua không phải nghi ngờ. Cơ hội duy nhất là bắt sống hoặc là giết chết vị Tam hoàng tử này.
Bắt giặc phải bắt được vua, chỉ cần có thể bắt được hoặc giết chết đối phương, không cần nói nhiều, những người khác sẽ không còn ý định liều mạng với mình nữa.
Trước đó tên Tam hoàng tử mới chỉ đứng dưới đài nhìn Bạch Nhạc đấu với những người khác, mặc dù hắn ta biết rõ Bạch Nhạc cực kỳ hung hãn, nhưng dù sao bản thân chưa thật sự trải nghiệm điều đó.
Cho tới giờ phút này, lúc đã đấu trực diện với Bạch Nhạc, Tam hoàng tử mới cảm nhận được sự điên xuồng và hung hăng của tên này.
Dường như Bạch Nhạc của bây giờ chính là một con thú dữ đang hung ác cắn người.
...
- Thập Nhất đệ, đừng ép ta giết đệ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận