Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 815 - Chặn giết trên đường núi (2)



Chương 815 - Chặn giết trên đường núi (2)




Bạch Nhạc lắc đầu, nói:
- Đối với người ở Linh Phủ Cảnh mà nói, ngay cả Ngự Không Phi Hành cũng không làm được, hai châu cách nhau dĩ nhiên tính là xa, nhưng một khi đệ có thể bước vào Tinh Cung, đi về chẳng qua chỉ mất có vài ngày. Còn nếu có thể bước vào Tinh Hải, cho dù là thiên hạ Cửu Châu cũng chỉ như một góc mà thôi, có gì mà phải cảm thán?!
Nghe thế, Tiêu Hành Nhất hơi rùng mình, lập tức khom người thụ giáo:
- Đa tạ Bạch sư huynh chỉ điểm, Hành Nhất hiểu rồi!!!
Bạch Nhạc bật cười lớn, tùy tiện nói:
- Không cần khách khí như vậy, chẳng qua là mọi người tán gẫu chơi mà thôi.
- Thiên hạ chẳng qua là một góc, lời này nói không sai, nhưng nếu ngươi đã biết thì sao còn dám đi chậm như rùa kiểu đó?! Bạch Nhạc, ngươi thật sự cho rằng ở Duyễn Châu không ai làm gì được ngươi sao?
Trong rừng cây phía trước không xa đột nhiên truyền tới một giọng nói đầy vẻ chế nhạo. Nháy mắt, một bóng người quen thuộc lập tức từ trong rừng đi ra, kẻ đó đứng trên đường núi, cứ như vậy ngăn trước mặt Bạch Nhạc.
- Mâu Kình Thần?!
Tiêu Hành Nhất gần như lập tức biến sắc, thất thanh la lên. Rõ là hắn có thế nào cũng không ngờ được lại gặp phải Mâu Kình Thần ở chỗ này, hơn nữa từ trong lời của đối phương rất dễ dàng có thể cảm thấy được, đối phương tuyệt đối không có nửa phần thiện ý.
Khóe miệng Bạch Nhạc hơi nhếch lên, nói:
- Mâu sư huynh.
Mâu Kình Thần lạnh lùng liếc Bạch Nhạc, lãnh đạm nói:
- Bạch phủ chủ đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, không còn ở trong Huyền môn ta nữa, hai chữ sư huynh, thứ cho không dám nhận!
Bạch Nhạc hơi nheo mắt, nói:
- Mâu sư huynh thế này là một chút quan hệ cũng không muốn dây với ta rồi! Đây là đã hạ quyết tâm muốn ra tay sao?
Mâu Kình Thần cười lạnh một tiếng, nói nhạt thếch:
- Xem ra ngươi vẫn không tính là ngu đến mức hết thuốc chữa!
- Ta vốn cho là, không chừng sẽ có cao thủ Bạch Cốt Thần Giáo tới chặn giết ta, nhưng lại không ngờ, ta không đợi được người của Bạch Cốt Thần Giáo, mà đã đợi được Mâu sư huynh.
Bạch Nhạc lắc đầu, nói tiếp:
- Á, không đúng, hai chữ sư huynh đã không thể nhắc nữa rồi, như vậy... Mâu Kình Thần, ngươi vì sao lại muốn giết ta? Chỉ là bởi vì ở lúc tỷ thí ở Đông Hải, ta không bị ngươi đánh bại sao?
Mấy vấn đề này, trên thực tế cũng là điều mà Tiêu Hành Nhất muốn hỏi.
Lúc khảo hạch Tông môn còn có thể nói là Đông Hải Tiên Đảo vì mục đích nào đó mới muốn nhằm vào Linh Tê Kiếm Tông. Nhưng mà bây giờ khảo hạch Tông môn đã kết thúc, hơn nữa bọn họ đều đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông rồi. Trên đường về Thanh Châu, Mâu Kình Thần còn lý do gì mà tiếp tục làm khó dễ họ, thậm chí là truy sát theo vạn dặm nữa? Chuyện này vốn là quá vô lý rồi!!!
Mâu Kình Thần lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc, lạnh nhạt đáp:
- Người chết, không cần thiết biết nhiều như vậy.
- Đúng vậy, người chết hoàn toàn chính xác không cần thiết biết nhiều như vậy. Ta cũng càng không cần phải tính toán với một người chết.
Bạch Nhạc hơi nhướn mày, trong mắt lộ ra vẻ châm biếm:
- Mâu Kình Thần, mặc kệ ngươi vì cái gì mà muốn giết ta. Nhưng mà ngươi dựa vào cái gì mà có đủ tự tin là có thể giết chết ta?
- Chặn giết một Thanh Châu phủ chủ là ta, vậy thì ngươi, hoặc có lẽ là Đông Hải Tiên Đảo của các ngươi, thực sự đã làm xong chuẩn bị khi bị ta trả thù rồi sao?
Bạch Nhạc mi mục như kiếm, cả người đột nhiên bốc lên một luồng sát khí lạnh lẽo thấu xương.
- Trả thù sao?
Khóe miệng Mâu Kình Thần lộ ra vẻ giễu cợt, lạnh lùng hỏi ngược lại:
- Ta cũng rất bất ngờ, ngươi dựa vào cái gì mà cho rằng ngươi có thể sống sót chạy trốn từ trong tay ta đây? Là bởi vì lúc đánh nhau ở Đông Hải, ta và ngươi hòa nhau à?
Keeng!!!
Một tiếng kiếm reo vang lên, Thu Hoằng Kiếm tuốt ra khỏi vỏ, lộ ra một luồng kiếm quang sáng như tuyết, nó cứ như vậy nâng cao trước mặt Bạch Nhạc, phối với một thân bạch y như tuyết kia, càng lộ vẻ phóng khoáng khôn cùng.
- Tóm lại ngươi vẫn là muốn dùng kiếm để nói chuyện, Mâu huynh, mời!!!
Xưng hô từ Mâu sư huynh biến thành Mâu huynh, điều này cũng có nghĩa là, từ giờ khắc này, Bạch Nhạc đã triệt để cắt đứt tất cả quan hệ, không còn tự cho mình là đệ tử Huyền môn nữa mà chân chính xác định trận giao chiến này là đánh nhau ngươi chết ta sống, chứ không phải tỷ thí so tài.
Keeng!!!
Ngay tại lúc đó, Tiêu Hành Nhất cũng đồng thời rút kiếm ra, chĩa thẳng vào Mâu Kình Thần.
Tuy là hắn biết rõ, lấy thực lực của mình thì vốn không thể giúp bất kỳ chuyện gì, nhưng dưới tình hình này, hắn cũng tuyệt đối không muốn một mình chạy thoát thân.
Đánh thắng hay không là vấn đề thực lực, nhưng có đánh hay không thì lại là vấn đề thái độ.
Tô Nhan bỗng bước lên ngăn trước mặt Tiêu Hành Nhất, nàng ta lắc đầu, trầm giọng nói:
- Tiêu công tử, chúng ta đi!!!
- Tô cô nương?!
Tiêu Hành Nhất nhe thấy lời Tô Nhan nói, lập tức có phần nóng nảy.
Tô Nhan trầm giọng đáp:
- Chúng ta không giúp được gì, ở chỗ này sẽ chỉ làm công tử phân tâm.
Đối với thực lực của Bạch Nhạc, Tô Nhan không lo. Lúc ở Đông Hải Mâu Kình Thần còn không thể dễ dàng đánh bại hắn, huống chi là bây giờ?!



Bạn cần đăng nhập để bình luận