Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1107 - Nghịch Ma Kiếm đến chậm



Chương 1107 - Nghịch Ma Kiếm đến chậm




Kể cả thư sinh là người bên cạnh Diệp Huyền đại sư, hắn cũng không thể tự tiện đưa ra lời mời. Nói như vậy, có thể hiểu là vị Diệp Huyền đại sư đã lâu không về vương thành kia cũng sắp trở về Ung Châu rồi.
Diệp Huyền đại sư trở về chắc chắn sẽ gây nên một phen sóng to gió lớn, thậm chí có thể thay đổi cục diện hiện tại của Đại Càn vương triều.
Vả lại câu nói kia có thể xem như Diệp Huyền đại sư mời Bạch Nhạc.
Điều này nói rõ vị kia đang làm chỗ dựa cho Bạch Nhạc.
Mặc dù từ đầu tới cuối thư sinh không hề bảo là không cho Tam hoàng tử ra tay với Bạch Nhạc, nhưng nhìn thái độ là đã đủ để chứng minh tất cả.
Đến thời khắc này, Tam hoàng tử vẫn không hiểu sao Diệp Huyền đại sư lại đối xử khác biệt như thế với Bạch Nhạc, nhưng hắn ta cũng hiểu rõ, hôm nay cục diện dồn Bạch Nhạc vào chỗ chết này đã phải dừng lại.
- Bạch phủ chủ có thể đạt được sự ưu ái của Diệp Huyền đại sư, đúng là may mắn nghịch thiên.
Tam hoàng tử lạnh nhạt nhìn Bạch Nhạc, nói:
- Ta vẫn nói lại câu trước đó, mặc dù Thất đệ thông minh, nhưng hắn không phải một vị chủ nhân hiền đức. Hắn cho ngươi được cái gì thì ta cũng cho ngươi được cái đó, thậm chí cái hắn không cho được, ta vẫn có thể cho ngươi.
- Ngươi suy nghĩ cho kỹ đi, cổng lớn của bản vương lúc nào cũng mở rộng cho ngươi.
Khí chất lạnh lùng trước đó đã bị rũ sạch, bây giờ thoạt trông Tam hoàng tử hoàn toàn là một vị công tử tuấn tú hào phóng.
Chỉ tiếc, dù có một màn lúc nãy hay không thì Bạch Nhạc vẫn không có ý định bỏ qua cho bọn hắn.
Trước đó hắn suýt nữa đã bị đối phương ép chết, bây giờ nếu cứ để mặc cho đối phương đi như vậy, Bạch Nhạc đã không phải là Bạch Nhạc rồi.
Nghịch Ma Kiếm đã tới tay, bây giờ sự tự tin của Bạch Nhạc đã tăng lên không ít, há có thể để đối phương thoát thân dễ dàng.
- Khẩu khí của Tam hoàng tử lớn thật đó, nói đến là đến, nói đi là đi, chẳng lẽ ngài cho là Bạch mỗ dễ bắt nạt lắm sao?
Được rồi, lời này quá văn vẻ rồi, cứ dùng cách trực tiếp nhất để phiên dịch là được, ý là: Đã vờ vịt xong còn muốn chạy à?
Tam hoàng tử quay đầu lại, ánh mắt nhìn về phía Bạch Nhạc đầy vẻ kinh ngạc, lúc này, thậm chí hắn tq còn tự hỏi có phải mình đã nghe lầm không.
Hắn chọn bỏ qua cho Bạch Nhạc chính là vì sự uy hiếp do thư sinh mang tới, giết chết một tên Bạch Nhạc mà lại đắc tội Diệp Huyền đại sư là một sự lựa chọn không có bất kỳ người nào có đầu óc bình thường nào sẽ làm.
Đối với Tam hoàng tử, chuyện này đã khiến người ta rất khó chịu.
Tuy nhiên, ai có thể ngờ là hắn muốn dừng tay, nhưng Bạch Nhạc lại không chịu bỏ qua cơ chứ?
Tam hoàng tử phẫn nộ nhìn Bạch Nhạc, tức giận mắng:
- Bạch Nhạc, ta thấy ngươi thật sự điên rồi đúng không?
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra vẻ châm chọc, uy nghiêm nói:
- Điên à? Tam hoàng tử muốn vênh mặt hất hàm sai khiến đã thành thói quen, nhưng e là ngươi đã quên, không phải ai cũng nguyện ý để cho ngươi tùy ý bắt chẹt.
Không phải Bạch Nhạc không nghĩ đến việc dừng tay, việc dồn ép đối phương đã coi như là một kết quả có thể chấp nhận được đối với hắn rồi.
Suy cho cùng, đã xảy ra chuyện thế này thì Ngô Văn Uyên sẽ phải cho hắn một lời giải thích thỏa đáng.
Theo lý mà nói, thấy chuyển biến tốt lập tức thu lại mới là cách ổn thỏa nhất.
Chỉ là nếu hắn không nhổ được cục tức bị đè nén trong lồng ngực mấy ngày qua thì thật sự rất không vui.
Ngay từ khi mới bắt đầu đặt chân lên núi Đạo Lăng, Bạch Nhạc đã bị Triệu Thụy chặn lại ở dưới Thánh Nữ Phong, sau đó Càn Khôn Kiếm Tông đánh Hà Tương Tư trọng thương, Đại hội Đạo môn lại lần nữa nhắm tới đã khiến trong lòng Bạch Nhạc đè nén quá nhiều lửa giận.
Trên thực tế, trận chiến với Đỗ Phi chính là để giải tỏa cảm xúc, chỉ là trận chiến đó, hắn không thể thật sự thắng được.
Bây giờ việc người của Đại Càn vương triều cùng phe mà lại sắp đặt thế trận giết hắn, muốn dồn hắn vào chỗ chết, khiến Bạch Nhạc đã hoàn toàn bùng nổ.
Trước đây, thậm chí hắn còn nghĩ tới việc dẫu để lộ thân phận cũng phải giết chết đám người này tại đây, thế đã đủ biết sự tức giận trong lòng hắn nặng tới mức nào rồi.
Không dám để lộ thân phận, khi thực lực còn chưa đủ thì thôi đi, chỉ có thể cố nhịn cơn tức này xuống, nhưng bây giờ Nghịch Ma Kiếm đã đến, khác xưa rồi.
Mặc dù vỏ kiếm chưa được mở ra, thậm chí bây giờ bản thân Bạch Nhạc còn không biết Nghịch Ma Kiếm trông như thế nào, nhưng Bạch Nhạc có lòng tin cực kỳ lớn với Diệp Huyền đại sư.
Một người lúc đầu có thể kết giao làm bạn với Thông Thiên Ma Quân, đáng được tin tưởng.
Tam hoàng tử bị Bạch Nhạc làm cho giận run, hắn sa sả mắng:
- Ngươi láo xược. Chẳng qua chỉ là một Thanh Châu chủ phủ nhỏ bé thì tính là cái thá gì? Cho dù là chủ tử Ngô Văn Uyên của ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy.
Vẻ khinh thường trong mắt Bạch Nhạc càng rõ hơn, hắn thản nhiên nói:
- Chủ tử? Quả nhiên Tam hoàng tử làm chủ tử quá lâu, nên đã quên mất rằng trên đời này không phải ai cũng nguyện ý làm nô tài.



Bạn cần đăng nhập để bình luận