Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 748 - Vượt biển mà đến (2)



Chương 748 - Vượt biển mà đến (2)




- Không biết nơi này cách Đông Hải Tiên Đảo còn bao xa, ngươi nói xem nếu như đột nhiên thuyền bị lật thì phải làm sao đây?
Bạch Nhạc hỏi công khai, nhưng lại chẳng hỏi ra được gì, dứt khoát bày ra vẻ mặt vô lại, trực tiếp uy hiếp nói.
Trên biển rộng bên mông thế này, nếu như cường giả Tinh Cung Cảnh muốn thoát thân cũng không phải là chuyện khó, nhưng đối với những đệ tử Linh Phủ Cảnh, còn lâu mới có khả năng này, một khi thuyền xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể sẽ trực tiếp mất mạng trên biển.
Phải biết rằng, bởi vì tông môn khảo hạch lần này được cử hành tại Đông Hải Tiên Đảo, như vậy Đông Hải Tiên Đảo phải chịu hoàn toàn trách nhiệm đưa những người này an toàn đến Đông Hải Tiên Đảo, nếu không lỡ như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy thì sẽ trở thành trò cười lớn trong thiên hạ!
Chỉ sợ sau này Đông Hải Tiên Đảo sẽ không còn mặt mũi gì đứng dưới thân phận là một Địa Cấp Tông Môn nữa.
- Người của Linh tê Kiếm Tông cũng đang ở trên thuyền, ta không tin ngươi dám làm như vậy.
Nhậm Bách Đào lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, trầm giọng nói.
- Ngươi thật sự cho rằng, ta vì Linh Tê Kiếm Tông mới đến đây sao?
Trong mắt Bạch Nhạc lóe lên một vòng sát khí lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên nụ cười giễu cợt.
- Ta là phủ chủ Thanh Châu, dù có gây ra phiền phức lớn thế nào, ta chỉ cần lui về Thanh Châu, những chuyện sau đó cũng không hề liên quan đến ta!
...
Một câu nói kia, lập tức khiến cho đáy lòng Nhậm Bách Đào dao động.
Mặc dù trước đó, dường như tất cả mọi chuyện Bạch Nhạc làm ra, cũng là vì Linh Tê Kiếm Tông, nhưng ai dám khẳng định, trong lúc gặp phải nguy hiểm, hay lúc thấy được món hời lớn trước mặt, Bạch Nhạc sẽ không vứt bỏ Linh Tê Kiếm Tông cơ chứ?
Thân phận phủ chủ Thanh Châu, cũng không phải gọi chơi, bất cứ lúc nào Bạch Nhạc cũng có thể lấy nó ra dùng, như vậy cũng chẳng tổn thất là bao.
Hơn nữa, lại nghĩ đến chuyện giữa Bạch Nhạc và Bắc Đẩu Kiếm Trận, khiến Nhậm Bách Đào càng hoài nghi, Bạch Nhạc đã âm thầm đạt được thỏa thuận gì đó với Bắc Đẩu Tinh Cung, nếu như Bạch Nhạc thực sự đã bái nhập Bắc Đẩu Tinh Cung thì sao?
Nhậm Bách Đào tự suy bụng ta ra bụng người, lập tức có chút chần chờ.
Nếu như giúp Linh Tê Kiếm Tông tham gia tông môn khảo hạch chỉ là vỏ bọc ngụy trang bên ngoài, như vậy... mục đích thực sự của Bạch Nhạc là gì đây?
Tất cả mọi chuyện trên đời này, chỉ sợ suy đi nghĩ lại!
Vốn dĩ không hề có vấn đề gì, nhưng càng suy nghĩ lại càng thấy phức tạp.
Huống chi, bản thân Bạch Nhạc đã rất phức tạp rồi!
Bất luận là mâu thuẫn giữa Bạch Cốt Thần Giáo, hay là mối quan hệ nhìn không thấu với Đạo Lăng Thánh Nữ, đều rất dễ khiến người khác hồ nghi, huống chi, bây giờ còn dính líu gì đó với Bắc Đẩu Tinh Cung.
Những đầu mối này khiến Nhậm Bách Đào càng suy nghĩ càng thêm loạn, đến nổi khiến tâm tư của hắn triệt để rối như tơ.
- Bạch Nhạc, rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?
Ánh mắt Nhậm Bách Đào gắt gao liếc nhìn Bạch Nhạc, một lần nữa truy hỏi.
Một câu nói giống nhau, nhưng nói ra vào giờ phút này, so với hàm ý lúc trước, coi như đã hoàn toàn khác biệt.
- Ta nói rồi, không phải là ta muốn làm gì, mà là các ngươi muốn làm gì.
Bạch Nhạc lạnh nhạt mở miệng lập lại câu nói đó thêm một lần nữa.
- Nói trắng ra, phải xem xem có tiếng nói chung hay không.
Uỳnh!
Trong lúc Bạch Nhạc đang nói chuyện với Nhậm Bách Đào, bỗng nhiên một cơn sóng lớn đánh ập tới thân thuyền, dường như là cùng lúc đó, giữa biển trời bao la, xuất hiện một cơn sóng lớn, hơn nữa trên đỉnh cơn sóng đó, là Mưu Kình Thần đang ngạo nghễ đứng thẳng, vượt biển mà đến!
Đột nhiên Bạch Nhạc khẽ híp hai mắt lại, lập tức ý thức cảm giác bất an lúc nãy mình cảm nhận được là gì.
Mưu Kình Thần, vị thiên tài xuất sắc nhất Đông Hải Tiên Đảo này, sau lần thất bại trước của Nhậm Bách Đào, bây giờ rốt cuộc chuẩn bị đích thân động thủ rồi!
Hơn nữa, vào thời điểm như thế này, chỉ sợ rằng không đơn giản như việc đến nghênh tiếp mọi người đến Đông Hải Tiên Đảo.
Thân thuyền đung đưa kịch liệt, giống như sắp bị đánh úp vậy, dưới tình hình đó, rốt cục người trong khoang thuyền cũng ngồi không yên được nữa, nhao nhao chạy lên boong tàu.
Xa xa, có thể nhìn thấy Mưu Kình Thần đang vượt biển mà đến, lực xung kích và lực chấn động kia, quả thực khiến người khác cảm thấy nghẹt thở đến khó chịu.
Cho dù chưa từng gặp Mưu Kình Thần, nhưng khi nhìn thấy đối phương lần đầu tiên cũng có thể dễ dàng đoán ra được.
Phóng mắt nhìn toàn bộ Duyện Châu, ngoài trừ Vệ Phạm Dạ từ lâu đã không xuất hiện, trong cùng thế hệ này làm gì có ai có thể so sánh được với hắn?
Trước đó Bạch Nhạc đánh đến uy danh hiển hách, dường như bây giờ, cũng lộ ra chút ảm đạm thất sắc.
Không phải Bạch Nhạc quá yếu, mà là Mưu Kình Thần quá mạnh!
Thiên kiêu vô song, Mưu Kình Thần bây giờ như nắng gắt, nhìn đến lóa mắt!
Bạch Nhạc khẽ nheo mắt lại, bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì từ xung quanh.
- Từ Phong, cút ra đây chịu chết!
Trong âm thanh thủy triều, giọng nói của Mưu Kình Thần vang lên như sấm mùa xuân, áp chế toàn bộ âm thanh khác xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận