Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1037 - Quần Ma Tụ Tập



Chương 1037 - Quần Ma Tụ Tập




Bạch Nhạc nhàn nhạt đáp một câu, nhẹ giọng nói:
- Ta đã nói qua, ta thiếu nhân tình của Mộng Thiên Thu, nếu hắn đã chết, vậy ta sẽ trả lại phần nhân tình này cho ngươi! Dù sao, ngươi cũng chỉ là một nhân vật không quan trọng gì... Giết ngươi, không có ý nghĩa.
“...”
Rõ ràng là được thả, nhưng nghe nói như thế Hà Tương Tư lại có một loại kích động muốn đánh người.
- Ngưng thần tĩnh khí! Giống như ta nói trước đó, tất cả chuyện này đều do ngươi có thể thu được truyền thừa Đại Mộng Thiên Thu, nếu ngươi không thể thu được truyền thừa... Thì không cần nghĩ tới sự tình rời đi.
Tự nhiên cho chỗ tốt xong, Bạch Nhạc cũng phải có uy hiếp mới được.
Thời gian chậm rãi trôi qua, đến đêm Bạch Nhạc mới truyền xong thần thông Đại Mộng Thiên Thu cho Hà Tương Tư.
Bạch Nhạc không để ý tới Hà Tương Tư nữa, chậm rãi đẩy cửa phòng ra, lặng yên rời khỏi sân.
Bạch Nhạc vẫn chưa phá bỏ ảo trận trong viện.
Hà Tương Tư theo mình học tập lâu như vậy, nếu như ngốc đến mức ngay cả ảo trận cũng không phá nổi, vậy thì đáng bị vây ở chỗ này.

Ánh trăng đầu cành!
Thời điểm Bạch Nhạc từ trong sân đi ra, Bùi Tuyết Tê đã sớm chờ ở bên ngoài.
- Sư tôn!
Bạch Nhạc liếc mắt nhìn, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Ngươi muốn đi với ta?
- Vâng!
Bùi Tuyết Tê gật đầu, nghiêm túc mở miệng nói.
Bạch Nhạc yên lặng trong chốc lát, rồi đột nhiên nói:
- Vậy thì đi thôi.
Mặc dù hôm nay có thể sẽ có một chút nguy hiểm, nhưng chỉ cần diễn tốt, cũng không lo đến việc tự bảo vệ mình, hơn nữa, nghĩ đến việc chắc chắn Đại La Ma Quân sẽ nhắc lại hôn sự giữa La Tiêu và Bùi Tuyết Tê, nên mang theo Bùi Tuyết Tê chưa hẳn là chuyện xấu.
Huống chi, Bạch Nhạc cũng muốn khảo nghiệm tính khí Bùi Tuyết Tê một chút, mới có thể quyết định có truyền thụ Đại Mộng Thiên Thu cho nàng hay không, hiện tại mượn cơ hội này, dẫn nàng đi theo cũng chưa hẳn là chuyện không tốt.
Về phần người khác, lần này Bạch Nhạc không có tâm tư mang theo.
Tham dự hội nghị đều là cự kình Ma Đạo, nếu thật sự xảy ra nguy hiểm gì, có mang theo toàn bộ người cũng không có ý nghĩa gì, chỉ là đi chịu chết mà thôi!
Dưới tình huống này, làm nhiều lỗi nhiều, bất luận kết quả như thế nào, cũng phải bày ra dáng vẻ kiêu ngạo của cự kình Ma Đạo.
Bạch Nhạc phất ống tay áo một cái, trong nháy mắt, liền có một mảnh mây đen bốc lên, như một bầy quạ đen, bao vây lấy hắn và Bùi Tuyết Tê, bay thẳng lên bầu trời đêm mà đi.
Nguyệt mãn đại giang!
Khoảng cách vốn không quá xa, nên không bao lâu, Bạch Nhạc đã chạy tới Trường Giang chi thượng.
Đương nhiên, trường giang rất lớn, cho dù chỉ là một đoạn gần Giang Lăng Thành cũng rất dài, muốn xác định vị trí đối phương cũng không dễ dàng.
Đột nhiên Bạch Nhạc nhớ lại La Tiêu truyền lời là canh ba.
Nói rõ thời gian như thế, tuyệt đối không phải là bắn tên không đích.
Bạch Nhạc thoáng quan sát sắc trời một chút, khoảng cách đến canh ba còn một đoạn thời gian nữa, ý niệm trong đầu hơi chuyển, lập tức mang theo Bùi Tuyết Tê tùy ý hạ xuống một con thuyền trên sông.
Bạch Nhạc cứ thế hạ xuống, lập tức dọa cho người trên thuyền giật mình.
- Bái kiến đại nhân!
Trong nháy mắt, người trên boong tàu đồng loạt quỳ xuống, nơm nớp lo sợ hành lễ nói.
Bạch Nhạc hơi quan sát một chút, liền nhận ra đây là một con thuyền hoa, phía trên có không ít gái lầu xanh tiếp khách.
- Sư tôn ta giá lâm, còn không mau đuổi đám người lộn xộn kia xuống dưới?
Trên mặt Bùi Tuyết Tê lộ ra một tia lạnh lùng, lạnh giọng nói.
Tự nhiên nàng cũng nhìn ra được đây là thuyền gì, trong mắt lập tức lộ ra một tia chán ghét.
Nếu như là nàng, tất nhiên sẽ không dừng chân ở loại địa phương này, nhưng đây là sư tôn chọn, tự nhiên nàng không tiện cự tuyệt, chỉ có thể đuổi toàn bộ người khác xuống dưới.
- Không cần phải vậy! Tìm một phòng nhỏ sạch sẽ trên tàu, đưa rượu và đồ ăn lên, tìm người tới đánh một khúc đi.
Bạch Nhạc xua tay, nhàn nhạt phân phó.
Bạch Nhạc cũng không có chán ghét với nơi ăn chơi này, dù sao hắn cũng một mực ở phương bắc, không có cơ hội trải nghiệm cảm giác chơi thuyền trên sông, nên cảm thấy thú vị.
- Vâng, vâng!
Thấy Bạch Nhạc dễ tính như vậy, tú bà trên thuyền an tâm không ít, lập tức tự mình dẫn đường, quát nạt hạ nhân thu dọn gian phòng tốt nhất.
- Sư tôn!
Bùi Tuyết Tê không dám cãi lại ý tứ của Bạch Nhạc, có chút bất đắc dĩ mở miệng nói.
- Cũng chỉ ngồi một chút, không sao cả!
Bạch Nhạc bật cười, không để ý tới Bùi Tuyết Tê, tự nhiên mở miệng nói.
Thế nhưng, bất kể hiện tại Bạch Nhạc biểu hiện ra hiền lành như thế nào, cũng thật sự hù dọa người khác, rất nhanh khách nhân vốn ở trên thuyền đều trốn hết.
Đủ loại hoa quả, mứt ngọt, cộng thêm rượu ngon, được mang lên.
Ánh mắt tú bà rất tinh, tự nhiên biết Bùi Tuyết Tê không dễ tính, nhất thời xuất ra toàn bộ bản lĩnh tới nịnh hót Bạch Nhạc, đưa mấy cô nương xinh đẹp nhất trên thuyền tới mời rượu, đàn hát.
Bạch Nhạc ai đến cũng không cự tuyệt, thong thả ngồi xuống.
Thật tâm mà nói, nữ tử trên thuyền hoa này đều rất đẹp, chỉ là có Bùi Tuyết Tê ngồi bên cạnh, nên thực sự có phần ảm đạm.
Cũng may Bạch Nhạc không quan tâm những thứ này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận