Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 755 - Bạch Cốt phu nhân



Chương 755 - Bạch Cốt phu nhân




Mất đi Côn Ngô Kiếm, mấy năm nay không biết bao nhiêu người đang chờ được nhìn thấy trò cười của Thánh Nữ, không ít người cũng đang chờ để bỏ đá xuống giếng.
Vân Mộng Chân hiểu rõ tất cả, cho nên mới cần một trận chiến như thế này, để cho tất cả mọi người biết, dù không có Côn Ngô Kiếm thì Đạo Lăng thánh nữ vẫn là Đạo Lăng thánh nữ. Chuyện bại dưới tay Dạ Nhận, tuyệt đối sẽ không xảy ra lần thứ hai.
Tất nhiên ở thời điểm hiện tại, Vân Mộng Chân đã chờ được cơ hội này.
Ánh mắt Vân Mộng Chân xẹt qua một tia lạnh, nhẹ giọng nói:
- Đoạn Thiên Thương, mở mắt chó của ngươi ra mà nhìn cho rõ, cho dù chỉ là Tinh Cung cảnh. Đạo Lăng Thiên Tông ta cũng không phải để loại người ngu xuẩn như ngươi có thể kinh thường.
Vân Mộng Chân lật tay một cái, trong chớp mắt, một đạo kiếm quang bỗng nhiên nổ tung trong tay nàng, phảng phất như xé rách hư không.
Vân Mộng Chân mất đi Côn Ngô Kiếm, nàng cũng dứt khoát không dùng kiếm nữa.
Linh lực trong trời đất, bất cứ lúc nào cũng có thế trở thành kiếm trong tay nàng.
Trong chốc lát, kiếm quang kia bỗng nhiên to lên, thời điểm chém ra từ Tinh Cung cũng đã dài gần trăm trượng, rung chuyển trời đất.
Một kiếm đứt biển.
Chỉ một kiếm này mà biển máu khủng bố trước mặt đã bị phân thành hai, hiện ra một khe nứt cực kì rõ ràng, để Vân Mộng Chân dễ như trở bàn tay thoát thân khỏi Huyết Hải.
Đấy là cảnh tượng Bạch Nhạc và Mâu Kình Thần nhìn thấy khi chạy tới.
Nhất là Bạch Nhạc, bản thân hắn tu kiếm đạo, nhìn thấy một kiếm này thì càng có thể cảm nhận được sức mạnh kinh khủng trong đó.
Vốn dĩ Bạch Nhạc vẫn cho là thiên phú của mình ở kiếm đạo rất lợi hại, nhưng giờ khắc này, hắn mới lần nữa ý thức được, cho dù chỉ lấy riêng kiếm đạo mà nói thì Vân Mộng Chân vẫn mạnh hơn hắn rất nhiều.
Sự chênh lệch này thật sự khiến cho người ta tuyệt vọng!
Đạo Lăng Thiên Hạ.
Có được Đạo Lăng thánh nữ thế này, cũng khó trách đã nhiều năm như vậy mà Đạo Lăng Thiên Tông vẫn có thể duy trì thần thoại Đạo Lăng bất bại.
Nhìn Vân Mộng Chân như vậy, Bạch Nhạc có chút hả dạ, nhưng cũng có chút phiền não.
Muốn đuổi kịp bước chân Vân Mộng Chân, thật sự là gánh nặng đường xa.
Đoạn Thiên Thương cười lạnh một tiếng, ánh mắt lộ ra tia sắc bén, khoan thai nói:
- Vân Mộng Chân, ngươi đừng vui mừng quá sớm. Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ không có chút chuẩn bị gì để cùng ngươi phân sống chết sao?
Gần như là cùng lúc Đoạn Thiên Thương mở miệng, trong biển máu đột nhiên nổi lên một bộ bạch cốt khủng khiếp.
Những con cá chết trong biển máu, cho dù lớn hay nhỏ thì giờ khắc này máu thịt đều tan rã trong biển, chỉ có khung xương là hoàn chỉnh, bấy giờ như có một sức mạnh nào đó dẫn dắt, nháy mắt đã tỉnh dậy, hung hăng từ trong biển máu nhảy ra hướng về phía Vân Mộng Chân mà cắn xé.
Bạch Cốt Thần Giáo.
Trong chớp mắt, Vẫn Mộng Chân đã phản ứng lại, trong lòng nàng lộp bộp một tiếng, ánh mắt lộ ra tia tức giận, lạnh lùng nói:
- Đoạn Thiên Thương, tốt xấu gì ngươi cũng đứng đầu một phương, vậy mà lại liên thủ với người khác để đấu với ta. Ngươi không cảm thấy xấu hổ sao?
Nếu là một đấu một, cho dù Đoạn Thiên Thương có là cường giả Tinh Hải Cảnh thì Vân Mộng Chân vẫn không sợ. Mặc dù trên thực tế đánh tới bây giờ, nhưng cũng chỉ là thăm dò lẫn nhau mà thôi, Đoạn Thiên Thương không sử dụng toàn lực, nàng cũng như vậy, vẫn chưa sử dụng thần thông.
Vấn đề ở chỗ, những xương cá này xuất hiện rõ ràng mang ý nghĩa rằng Bạch Cốt Thần Giáo đã nhúng tay vào, hơn nữa người ra tay tuyệt đối không phải là những vị cao thủ kia, mà là vị có thực lực Tinh Hải Cảnh - giáo chủ Bạch Cốt.
Hai vị cường giả Tinh Hải Cảnh liên thủ thì lại mang một ý nghĩa khác.
Cho dù là Vân Mộng Chân cũng không hề nghĩ đối phương lại không biết xấu hổ tới mức này, quả thật là ngay cả một chút mặt mũi cũng không cần.
Theo tiếng mắng chửi của Vân Mộng Chân, trong biển máu cũng hiện ra hình bóng của một nữ nhân, áo choàng đen cũng không thể nào che hết được dung nhan xinh đẹp cùng thân thể tinh tế kia. Không hề nói quá, giờ khắc này trong biển máu, trên người nữ nhân kia tỏa ra mị lực không hề thua kém Vân Mộng Chân tí nào.
- Ha ha, Đạo Lăng thánh nữ nổi danh thiên hạ, ai lại dám xem thường chứ? Chỉ cần có thể giết chết thánh nữ thì cho dù dùng một ít thủ đoạn hèn hạ cũng không có gì to tát cả, sử sách sẽ chỉ ghi nhớ người thắng, ngươi thấy có đúng không, Vân tiên tử?
Lông mày Vân Mộng Chân nhếch lên, giờ khắc này, cho dù là nàng cũng không khỏi im lặng.
Nhiều khi, đúng hay sai bản thân mình cũng chẳng thấy quan trọng.
Một mình đối mặt với hai vị Tinh Hải Cảnh, cho dù Vân Mộng Chân có tự tin thế nào thì cũng hiểu được bản thân mình khó thoát một kiếp này
Chỉ là cho đến giờ khắc này, Vân Mộng Chân vẫn không chịu nhận thua, nàng lườm đối phương một cái, lạnh lùng nói:
- E rằng các ngươi đã quên đây là nơi nào rồi? Gây ra động tĩnh lớn như vậy, chẳng lẽ Nguyệt Lâm Tiên chết rồi sao?
- Sợ là thời điểm Nguyệt Lâm Tiên đến thì thánh nữ đã chống đỡ không nổi nữa rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận