Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 708 - Đêm Trăng Sát Khí, Hàn Ý Đến Xương



Chương 708 - Đêm Trăng Sát Khí, Hàn Ý Đến Xương




Ước chừng qua hơn mười hơi thở thời gian, đột nhiên Bạch Nhạc lại cười rộ lên.
- Đương nhiên không cần, ta chết đi... Tự nhiên xong hết mọi chuyện.
Nếu như nói, lúc đầu Bạch Nhạc còn không rõ dụng ý của Chu Đông Dương lắm, thì nói tới mức này, tất cả đều có vẻ rõ ràng.
- Bạch phủ chủ là người biết thời thế, chỉ cần ngươi nói ra chỗ hạ lạc của Yến Bắc Thần, ta có thể bỏ qua chuyện cũ! Nếu ngươi giúp ta diệt trừ Yến Bắc Thần, lời ta nói lúc trước, vẫn chắc chắn như cũ!
Chu Đông Dương nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, trầm giọng đáp.
- Trước không nói đến việc ta có biết nơi hạ lạc của Yến Bắc Thần hay không... Phủ Chủ đại nhân có nắm chắc có thể giết chết ta sao?
Bạch Nhạc bình tĩnh đối mặt cùng Chu Đông Dương, không nhanh không chậm hỏi ngược lại.
Đến lúc này, có rất nhiều chuyện trước đó không hiểu, Bạch Nhạc đều đã hiểu ra.
Ví dụ như, từ lúc bắt đầu Chu Đông Dương chưa từng nghĩ dùng loại phương thức há miệng chờ sung này chờ Yến Bắc Thần mắc câu, từ đầu đến cuối người hắn muốn lừa gạt chỉ là Bạch Nhạc mà thôi!
Từ đêm hôm đó Yến Bắc Thần tập kích phủ thành chủ, Bạch Nhạc nhân cơ hội thoát thân, Chu Đông Dương đã nhận định giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần, chắc chắn tồn tại mối liên hệ mật thiết, cho nên hắn chạy tới Linh Tê Kiếm Tông, chính là để đợi Bạch Nhạc.
Vấn đề duy nhất là, tại sao Chu Đông Dương lại có lòng tin có thể uy hiếp, thậm chí là giết chết chính mình.
Nói sâu hơn chính là, hắn dựa vào cái gì, mà ở dưới tình huống Yến Bắc Thần có khả năng xuất hiện, đồng thời áp chế mình và Yến Bắc Thần?
Chuyện này không hợp lý lắm!
Cho dù Chu Đông Dương ẩn giấu thực lực, thì bất kể là mình, hay là Yến Bắc Thần mà hắn cho rằng có thực lực cực mạnh kia, cũng sẽ không yếu hơn cao thủ Tinh Cung trung kỳ.
Dù sao, đánh không lại thì vẫn chạy đi được.
Nơi này chính là Linh Tê Kiếm Tông, chỉ cần mình quay đầu chạy, rất nhanh sẽ có thể kinh động toàn bộ Linh Tê Kiếm Tông, không đề cập tới thực lực bản thân Hà Diêu như thế nào, đừng quên Linh Tê Kiếm Tông còn có hộ tông đại trận!
Ra tay với mình, chính là đi một nước cờ hiểm, sai một cái cả bàn đều thua!
Nếu không có hoàn toàn chắc chắn, sợ rằng Chu Đông Dương sẽ không động thủ, càng không dễ dàng trực tiếp làm rõ sự tình như thế, chuyện này không phù hợp lẽ thường.
Trừ phi... trong tay đối phương có loại bảo vật có thể cắt đứt khí tức như Bạch Cốt Trủng, lại có lực lượng cực lớn, mới có thể khiến cho hắn có đủ tự tin, khống chế cục diện!
Trong nháy mắt, tâm niệm Bạch Nhạc thay đổi thật nhanh, hầu như đã đoán ra chân tướng.
- Hàn Sơn trọng bảo... Trước đây ngươi phản bội Hàn Sơn, cũng là vì ăn cắp Hàn Sơn trọng bảo, cũng chính vì chuyện đó mà cho đến nay, Chu trưởng lão cũng không muốn tha thứ cho ngươi!
- Ha ha ha ha, không sai! Bạch phủ chủ quả nhiên tâm trí hơn người!
Trong lúc nói chuyện, cổ tay Chu Đông Dương nhoáng lên, một chuỗi lục lạc màu lam nhất thời xuất hiện ở trong tay hắn, dưới ánh trăng tỏa ra ánh sáng rực rỡ rạng ngời.
- Bảo vật này tên là Hàn Âm Linh, chính là trọng bảo của Hàn Sơn, một trong những lý do trước đây Hàn Sơn có thể trở thành đệ nhất tông môn Huyền Cấp ở Thanh Châu!
Chu Đông Dương nhìn chằm chằm vào Bạch Nhạc, lạnh lùng nói:
- Trừ phi người có trọng bảo cùng cấp bậc, bằng không trong Tinh Cung Cảnh, ta dám xưng vô địch!
- Vì lấy được cái Hàn Âm Linh này, khi đó ngươi đã giết bao nhiêu người?
Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn Chu Đông Dương, bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Giết bao nhiêu người?
Chu Đông Dương cười lạnh một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ dử tợn:
- Vì nó, ngay cả tiểu muội ta cũng giết! Ngươi biết không? Nàng dẫu có chết cũng không chịu thả ta đi, ha ha ha, nàng làm vậy là buộc ta giết nàng! Việc ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản.
- Việc ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản!
Trong mắt Chu Đông Dương lộ ra vẻ điên cuồng, lặp lại câu nói này một lần nữa:
- Bạch Nhạc, ngay cả ta cũng không ngăn cản được ta đâu! Cho nên, tốt nhất ngươi nên đàng hoàng nói ra chỗ hạ lạc của Yến Bắc Thần đi, ngay cả tiểu muội ta cũng giết, thì trên đời này còn có người nào mà ta không dám giết, không thể giết?
- Súc sinh!
Bạch Nhạc nhìn Chu Đông Dương, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ chán ghét.
Vì một món bảo vật, mà ngay cả muội muội mình cũng có thể tự tay giết chết, loại này người quả thực phát rồ rồi, không có gì là hắn không dám làm, chỉ bằng điểm này, dù có chết một trăm lần cũng không quá đáng!
- Súc sinh?
Chu Đông Dương cười lạnh một tiếng, điềm nhiên nói:
- Bạch Nhạc, ngươi nên rõ ràng, trên đời này chỉ có thực lực và quyền lực mới là quan trọng nhất, không có hai thứ này, mới chính là súc sinh cũng không bằng!
- Ta không quan tâm người khác nói như thế nào, cũng không quan tâm ánh mắt của bất luận kẻ nào! Ta chính là ta, thời điểm ta đạp tất cả các ngươi ở dưới chân, các ngươi mới hiểu ai là người đúng!
Bàn tay cầm kiếm, một cỗ kiếm ý sắc bén chợt bạo phát mà ra, bạch y như tuyết, ở dưới ánh trăng có vẻ vô cùng lạnh lẽo.



Bạn cần đăng nhập để bình luận