Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 789 - Khinh thường ngươi đấy, thì làm sao? (2)



Chương 789 - Khinh thường ngươi đấy, thì làm sao? (2)




Nghe thấy lời mà Bạch Nhạc nói, lập tức có một vị trưởng lão của Lương Sơn Kiếm Tông bị tức đến mặt đỏ bừng, ông ta nhịn không được xuất kiếm trước tiên, trực tiếp chém về phía Bạch Nhạc.
Ông ta nhanh, nhưng kiếm của Bạch Nhạc còn nhanh hơn!
Thân hình Bạch Nhạc thoắt một cái, gần như là vừa đối mặt thì kiếm của hắn đã chém ra, một kiếm chặt đứt búi tóc của trưởng lão kia, trong mắt hắn lộ ra sự khinh thường, ngạo nghễ nói:
- Khinh thường ngươi đấy, thì làm sao?
Ngu Kiếm.
Trước đó khi Tiêu Hành Nhất tỷ thí với đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông thì đã từng dùng Ngu Kiếm, mặc dù tay của Tiêu Hành Nhất bị cụt, nhưng ấn tượng mà trận chiến kia để lại cho những người khác cũng vô cùng sâu sắc, bây giờ Bạch Nhạc vừa mới thi triển nó thì lập tức đã có người nhận ra.
Quá là nhanh!
Ngu Kiếm trong tay Tiêu Hành Nhất đã nhanh lắm rồi, nhưng so với Bạch Nhạc trong giờ khắc này thì lại kém hơn nhiều.
Không phải là vì lý giải và cảm ngộ của Bạch Nhạc đối với Ngu Kiếm sâu sắc hơn Tiêu Hành Nhất, mà là bởi vì thực lực của Bạch Nhạc mạnh hơn.
Dù là đối phương cũng cùng là trưởng lão Tinh Cung Cảnh, nhưng khi đột ngột không đề phòng thì vốn không thể phản ứng kịp, đợi đến khi ông ta tỉnh ra thì búi tóc đã bị cắt đứt, tóc tản ra ngoài, chật vật không chịu nổi.
Chỉ bằng một kiếm này đã lập tức khiến đám người phải thay đổi biểu cảm.
Tiếng châm biếm và chửi rủa kia dường như cũng yên tĩnh đi không ít.
Kẻ hơi mạnh hơn một chút lập tức nhận ra sự khác biệt trong đó, mơ mơ hồ hồ như đã ngửi được một chút hơi thở không bình thường.
Trước đó, mặc dù bọn họ cũng từng nghe cái tên của Bạch Nhạc, nhưng cuối cùng vẫn chưa thật sự thấy Bạch Nhạc ra tay, mà giờ khắc này, chỉ bằng một kiếm thôi đã khiến bọn họ rõ ràng nhận ra thực lực của Bạch Nhạc đã sớm đủ nghiền ép cường giả Tinh Cung sơ kỳ bình thường.
Không phải do đối phương quá yếu, mà thật sự là Bạch Nhạc quá mạnh!!!
- A a a!
Trưởng lão của Lương Sơn Kiếm Tông kia trước mặt nhiều người mà bị bẽ mặt tới như vậy, lập tức xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ông ta tế Tinh Cung ra, đánh về phía Bạch Nhạc như điên.
- Cùng lên đi!!! Chỉ bằng một mình ông ta, sợ là ngay cả tư cách để ta ra kiếm lần thứ hai cũng không có.
Trong đôi mắt Bạch Nhạc lộ vẻ khinh miệt, lạnh lùng nói.
..
- Nhậm sư huynh, huynh thấy thế nào?
Đệ tử Đông Hải Tiên Đảo chung quanh nhìn tình cảnh trên võ đài, không khỏi quay sang hỏi Nhậm Bách Đào.
Vốn dĩ bọn họ đều chờ nhìn trò hay của Bạch Nhạc, nhưng bây giờ, sâu trong nội tâm bọn họ cũng đã hơi dao động.
- Chẳng lẽ hắn thật sự có thể một mình đánh cả Lương Sơn Kiếm Tông hay sao? Dù là những đệ tử và trưởng lão khác không lên đài, nhưng đây cũng là ba vị cao thủ Tinh Cung cảnh mà!
Nếu là trước đó, Nhậm Bách Đào đương nhiên sẽ xem thường, trong ấn tượng của đại đa số người, chiến tích xuất sắc nhất của Bạch Nhạc chẳng qua cũng chỉ là chém một vị trưởng lão Tinh Cung trung kỳ của Bạch Cốt Thần Giáo mà thôi, hơn nữa, lời đồn cũng chẳng thể nào tin hết được.
Trong tình huống như vậy, có lẽ Bạch Nhạc đối đầu với một mình tông chủ Lương Sơn Kiếm Tông cũng chưa chắc có thể thắng, chứ đừng nói chi là một mình chống lại một tông gì đó.
Dù cho lúc này, Bạch Nhạc một kiếm chặt đứt búi tóc của một vị trưởng lão, nhưng nó cũng chỉ vì Ngu Kiếm ra tay quá nhanh, đánh đối phương trong bất ngờ mà thôi, chuyện này cũng không thể nói ra được cái gì.
Một khi đối phương liên thủ lại, tình hình dĩ nhiên sẽ hoàn toàn khác biệt.
Chí ít thì cho dù là bản thân Nhậm Bách Đào, chỉ sợ cũng không dám khiêu chiến giống như Bạch Nhạc, ba vị cường giả Tinh Cung Cảnh đã đủ để hắn phải thất bại tan tác trở về rồi.
Huống chi, Bạch Nhạc còn ngại không đủ, muốn cho những đệ tử và trưởng lão khác của Lương Sơn Kiếm Tông cùng tiến lên.
Phải biết dù chỉ là đệ tử của Lương Sơn Kiếm Tông tới đây thôi cũng đã mười mấy người rồi, lại thêm hai trưởng lão khác nữa, dù họ cũng chưa tới Tinh Cung Cảnh, nhưng trong đó cũng không thiếu người có tu vi Linh Phủ đỉnh phong, một khi bọn họ phối hợp lại, uy lực cũng không thể khinh thường được.
Nhìn kiểu gì thì Bạch Nhạc dường như cũng không thể tìm thấy được chút hi vọng nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác, chỉ cần nghĩ đến Bạch Nhạc, là Nhậm Bách Đào lại có một loại cảm giác khó mà nắm lấy.
Trước đó, bên trong biển máu, khi đối mặt với cường giả Tinh Hải Cảnh, Bạch Nhạc vậy mà dám đưa bảo vật hộ thân cho Vân Mộng Chân, dưới tình huống bị Bạch Cốt phu nhân cưỡng ép mà còn có thể toàn thân trở ra, tất cả chuyện này đều có phần không thể tưởng tượng.
Huống chi, khi Bạch Nhạc lên đài còn mang theo bảy thanh kiếm.
Có lẽ những người khác chưa chắc đã biết chuyện này có ý nghĩa thế nào, nhưng hắn ta lại mơ mơ hồ hồ có thể đoán được. Phải biết lần đầu tiên khi hắn ta ra tay với Bạch Nhạc, chính là bị ép lui vì nó.
Nếu Bạch Nhạc thật sự có thể bày ra Bắc Đẩu Kiếm Trận... vậy thắng bại thật sự hơi khó nói.
Người cùng đoán ra được dụng ý của Bạch Nhạc đương nhiên là còn có Trần Kiếm Phong.



Bạn cần đăng nhập để bình luận