Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 706 - Giương Cung Bạt Kiếm



Chương 706 - Giương Cung Bạt Kiếm




- Chuyện liên quan đến truyền nhân Ma Quân và Côn Ngô Kiếm, cũng không phải việc tư gì! Thánh nữ, ta cho rằng bất kể như thế nào, cũng nên đến Linh Tê Kiếm Tông một chuyến nữa tìm hiểu ngọn ngành, thánh nữ không tiện khinh động... Thì để ta đi thay thánh nữ một chuyến, tìm hiểu Côn Ngô Kiếm như thế nào?
- Triệu sư đệ tin Côn Ngô Kiếm ở ngay phía sau Linh Tê Kiếm Tông sao?
Trong mắt Vân Mộng Chân lóe lên vẻ lạnh lùng, lạnh giọng hỏi.
- Thà tin là có!
Triệu Thụy lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Đương nhiên, không phải ta hoài nghi năng lực của thánh nữ và Tử Dương Chân Nhân, chỉ là... người trước đây các ngươi đối mặt, dù sao cũng là Thông Thiên Ma Quân.
Nghe thế, Vân Mộng Chân lại cười rộ lên:
- Nếu như không tìm được Côn Ngô Kiếm về? Triệu sư đệ ngươi nói thế nào?
- Dù sao cũng chỉ là đồn đãi, không đến nơi, ai dám cam đoan chứ?
Triệu Thụy nhún vai, nhẹ giọng nói:
- Thánh nữ không đến mức, bắt ta tự vẫn tạ tội chứ?
Vân Mộng Chân liếc mắt nhìn Triệu Thụy thật sâu, hờ hững nói:
- Không cần Triệu sư đệ hao tâm, ta tự mình đến Linh Tê Kiếm Tông một chuyến là được.
- Ta nghe nói Bạch Nhạc và thánh nữ có giao tình... không phải thánh nữ muốn làm việc thiên vị chứ?
Trên mặt Triệu Thụy lộ ra một nụ cười, chậm rãi mở miệng nói.
- Ngươi đang chất vấn ta sao?
Ánh mắt Vân Mộng Chân hơi nheo lại, bình tĩnh hỏi ngược lại.
- Không dám! Chỉ muốn hỏi thánh nữ một chút, giả sử lời nói của phủ chủ Duyện Châu không sai thì sao?
Triệu Thụy chậm rãi hỏi ngược lại.
Vân Mộng Chân lạnh lùng nhìn Triệu Thụy, hờ hững nói.
- Ta tất tự tay giết chết!
- Xin thánh nữ nghĩ lại!
Triệu Thụy vừa mới mang theo Tiểu Đoạn rời đi, nhất thời liền có đệ tử Thánh Nữ Phong quỳ xuống khuyên lơn:
- Đại Hội Đạo Môn sắp tới, bây giờ thánh nữ tùy tiện rời tông, chỉ sợ sẽ xảy ra sự cố!
- Chỉ cần ta không chết, sẽ không có chuyện gì đâu!
Vân Mộng Chân nhìn mấy đệ tử Thánh Nữ Phong đứng đối diện với mình, bình tĩnh nói.
Trong Đạo Lăng Thiên Tông có rất nhiều người mang tâm tư, Vân Mộng Chân biết rõ chuyện này, nhưng nàng không quan tâm, đúng như nàng nói, chỉ cần Đạo Lăng thánh nữ còn sống, người khác đừng mơ tưởng dao động địa vị thánh nữ nhất mạch.
- Thánh nữ, bây giờ ma đạo rục rịch, một khi ngài rời khỏi Đạo Lăng Sơn, chỉ sợ sẽ có một ít tiểu nhân ôm lòng cầu gặp, bí quá hoá liều! Cái này quá nguy hiểm!
Vân Mộng Chân ngẩng đầu, yên lặng chốc lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Cho dù không có Côn Ngô Kiếm, thì người trên đời này có thể thương tổn được chúng ta cũng không nhiều lắm... Tất nhiên nếu có người muốn nhảy ra, sẽ để bọn hắn nhảy nhót! Ai dám ngẩng đầu, ta liền giết kẻ đó!
- Ta muốn để cho tất cả mọi người biết, cho dù không có Côn Ngô Kiếm... Ta cũng vẫn là Đạo Lăng thánh nữ bất bại kia!
Đột nhiên, trong mắt Vân Mộng Chân lộ ra một tia tự tin cường đại.
Ba năm nay bế quan, đến tột cùng nàng nhận được nhiều ít, ngoại nhân căn bản không có cách nào tưởng tượng.
Mặc dù chưa bước vào Tinh Hải Cảnh, thế nhưng bây giờ Vân Mộng Chân đã có đủ tự tin, cho dù cường giả Tinh Hải Cảnh mưu toan động thủ với nàng, nàng cũng có nắm chắc chiến thắng.
Từ trước tới giờ truyền thuyết Đạo Lăng bất bại, không phải là dựa vào Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, mà là lịch đại Đạo Lăng thánh nữ!
Mười bốn tháng tám, Đạo Lăng thánh nữ lại hạ Đạo Lăng Sơn, tin tức lan truyền nhanh chóng, thiên hạ chấn động.
...
- Chu Đông Dương...
Chu Mộng Dương chậm rãi lặp lại cái tên này một lần, trong mắt lộ ra vẻ chán ghét, lạnh lùng nói:
- Hai mươi năm trước, ta đã ân đoạn nghĩa tuyệt với tên nhân loại này, không còn liên quan gì nữa!
- Chu trưởng lão, theo ta được biết, ngày xưa Chu Đông Dương cũng là đệ tử Hàn Sơn, không biết có thể nói cho ta biết, tại sao hắn lại phản bội Hàn Sơn, và vì sao ngài lại trở mặt với hắn không?
Tô Nhan nhìn Chu Mộng Dương, trầm giọng hỏi.
- Vì sao đột nhiên ngươi lại tới hỏi ta những chuyện này?
Chu Mộng Dương ý thức được cái gì, sắc mặt hơi biến đổi nói:
- Bạch Nhạc tiếp xúc với hắn tại Duyện Châu sao?
- Vâng!
Tô Nhan gật đầu, trầm giọng nói:
- Công tử gửi thư nói, người này tâm thuật bất chính, chỉ sợ đã cấu kết cùng yêu nhân ma đạo!
Chu Mộng Dương yên lặng chốc lát, lúc này mới chậm rãi mở miệng nói:
- Chúng ta vốn là ba huynh muội, còn có một tiểu muội, tên là Thanh Dương! Hai mươi năm trước, chính hắn đã giết chết Thanh Dương, cướp đoạt trọng bảo Hàn Âm Linh của bổn tông... lúc sư tôn đuổi giết hắn, bị cao thủ Đại Càn Vương Triều gây thương tích, sau khi trở về tông không lâu liền đi về cõi tiên.
“...”
Nghe thế, cho dù Tô Nhan đã sớm đoán được phẩm hạnh của vị Chu Đông Dương này không tốt, cũng bị những lời này làm cho da đầu tê dại.
Tự tay giết chết tiểu muội, sau đó lại hại chết sư tôn... Hành vi như vậy, cho dù ở trong ma đạo, cũng thuộc về loại phát rồ biến thái nhất, chứ đừng nói chi là ở trong Huyền Môn, không trách được nhiều năm như vậy rồi, cơn giận của Chu Mộng Dương vẫn còn chưa tiêu.



Bạn cần đăng nhập để bình luận