Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 159 - Bạch Nhạc ta đã.... Trở lại



Chương 159 - Bạch Nhạc ta đã.... Trở lại




Trong loại đại gia tộc như Bạch gia, thê tử chính là nữ chủ nhân, nhưng thiếp lại chẳng qua chỉ là một món đồ chơi, hơi không hợp ý, có thể tùy ý đánh chửi! Thậm chí cũng có người, cho dù là bị giết chết, hoặc là ban cho người dưới tay, cũng không có gì hiếm lạ.
Tuy Bạch Thanh Nhã xuất thân nhánh bên, nhưng chung quy là tới đây làm con thừa tự, trên danh nghĩa là tỷ tỷ của Bạch Nhạc, cho dù là vị Tam thúc kia đã đoạt đi vị trí gia chủ, một mạch này của Bạch Nhạc cũng vẫn là huyết mạch đích hệ của Bạch gia.
Theo lý, cho dù là Bạch Vinh, nhìn thấy Bạch Thanh Nhã, cũng nên gọi một tiếng Thanh Nhã tỷ.
Nhưng hiện giờ, Bạch Vinh dám để Bạch Thanh Nhã làm thiếp cho hắn, hơn nữa, nhìn thái độ của Bạch Thanh Nhã, sợ rằng còn là ép Bạch Thanh Nhã phải làm thiếp, điều này sao có thể không khiến Bạch Nhạc bốc lên sát cơ?
- Đáp ứng? Ngươi là cái thá gì, Vinh thiếu gia nhìn trúng ngươi là phúc khí của ngươi rồi! Nếu không phải còn có vài phần tư sắc, cho dù là quỳ gối, Vinh thiếu gia cũng sẽ không nhìn ngươi một cái! Thực sự coi mình vẫn là đại tiểu thư của Bạch gia đó à?
Cười lạnh một tiếng, hộ vệ đó thản nhiên chửi rủa,
- Còn chưa cút đi à? Chờ ta giết tên tiểu bạch kiểm này ư?
- Các ngươi không thể làm như vậy, đây là đệ đệ của ta, là huyết mạch đích hệ của Bạch gia, là thiếu gia của Bạch gia!
Bạch Thanh Nhã không biết tâm tư của Bạch Nhạc, lúc này, nhìn thấy đối phương rút đao ra, trong lòng lập tức tràn ngập sợ hãi. Nàng ta không sợ chết, cũng không bận tâm mình bị những người này nhục mạ, nhưng nàng ta tuyệt đối cũng không thể nhìn những người này giết chết Bạch Nhạc.
- Huyết mạch đích hệ rắm chó gì! Huyết mạch đích hệ của Bạch gia chỉ có một mạch của Vinh thiếu gia, người khác có tư cách gì mà xưng là thiếu gia Bạch gia.
Nhìn thấy phản ứng của Bạch Thanh Nhã, bọn họ đã đoán được thân phận của Bạch Nhạc, chỉ là vẫn không bận tâm.
Đây đã không phải là Bạch gia bảy năm trước, cho dù Bạch Nhạc trở lại thì sao? Căn bản không thay đổi được bất kỳ chuyện gì.
- Tiểu bạch kiểm, còn không buông tay, ta thấy ngươi là chán sống rồi.
Cười lạnh một tiếng, nhìn thấy Bạch Nhạc vẫn không có ý buông Bạch Thanh Nhã ra, tên hộ vệ cầm đầu đó lập tức chém một đao về phía cánh tay của Bạch Nhạc.
Một đao này, không hề lưu thủ, căn bản chính là muốn trực tiếp chặt bỏ cánh tay của Bạch Nhạc.
- Đừng!
Trong mắt lộ ra một tia sợ hãi, Bạch Thanh Nhã lập tức xoay người lại, muốn dùng thân thể của mình đỡ đao cho Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc từ nhỏ đã không thích tập võ, cũng cũng luôn gầy yếu, ở trong lòng Bạch Thanh Nhã, Bạch Nhạc vĩnh viễn vẫn là đệ đệ cần nàng ta dùng sinh mệnh để bảo hộ.
Cho dù trong lòng nàng ta cũng vô cùng sợ hãi, nhưng vẫn không chút do dự giúp Bạch Nhạc đỡ đao.
Lúc này, Bạch Thanh Nhã thậm chí đã sợ tới cả người run rẩy, nhắm chặt hai mắt lại.
Nhưng mà, đợi cả nửa ngày, căn bản không thấy có cảm giác đau đớn.
Trong nháy mắt Bạch Thanh Nhã mở mắt ra, lại đột nhiên nhìn thấy một màn khiến nàng ta không thể tin nổi.
Mũi đao lạnh lẽo đó, không ngờ bị kẹp giữa hai ngón tay, bất kể hộ vệ đó dùng sức thế nào, cũng không thể nhúc nhích mảy may.
Tay trái vẫn ôm Bạch Thanh Nhã, thân hình của Bạch Nhạc không hề di động, chỉ vươn hai ngón tay ra đã dễ dàng kẹp lấy mũi đao của đối phương.
Ở trong thế tục, hộ vệ đó có lẽ là cao thủ rất giỏi, nhưng ở trong mắt Bạch Nhạc, lại quả thực không khác gì con kiến, nếu công kích loại trình độ này cũng có thể uy hiếp đến hắn, hắn sớm đã chết một trăm lần rồi.
- Keng.
Ngón tay hơi dùng sức, mũi đao từ tinh thiết đúc thành đột nhiên bị bẻ gãy, đầu ngón tay nhẹ nhàng búng một cái, nửa mũi đao đó lập tức bắn ra, hóa thành một đạo hàn mang trực tiếp đâm vào trong cánh tay của hộ vệ đó.
Một tiếng hét thảm vang lên, hộ vệ đó lập tức ngã xuống, không ngừng hét thảm.
Mũi đao đó cắm sâu vào xương, hơn nữa kẹt trong xương cốt, tuy không chặt đứt, nhưng một cánh tay này đã bị phế rồi.
- Miệng đầy ô ngôn uế ngữ, ngươi là cái thá gì cũng dám vũ nhục Thanh Nhã tỷ của ta? Tự vả miệng, đánh tới khi ta hài lòng mới thôi, nếu không, ngươi vĩnh viễn không cần nói nữa.
Sát ý sôi trào, Bạch Nhạc lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói.
Hiện giờ Bạch Nhạc đã không phải là Bạch Nhạc lúc trước, ở trong Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc đã trải qua quá nhiều lần sinh tử, sớm đã không còn là thiếu niên chưa từng thấy máu lúc trước.
Không giết người ngay tại chỗ, đã xem như là khắc chế cảm xúc của mình rồi.
- Ngươi dám đả thương ta? Vinh thiếu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!
Bị Bạch Nhạc làm bị thương, hộ vệ đó lộ ra vẻ mặt dữ tợn, lại không để lời nói của Bạch Nhạc ở trong lòng, ngược lại còn há miệng chửi to.
- Gian ngoan mất linh!
Mí mắt hơi nhướn lên, Bạch Nhạc lập tức triệt để mất đi kiên nhẫn, điểm ra một chỉ, một dòng linh lực đột nhiên hóa thành kiếm mang, trong phút chốc trực tiếp đâm vào mi tâm hộ vệ đó, một kích lấy mạng!
Tiếng hét thảm và chửi rủa im bặt!
Lúc này, trong lòng hộ vệ khác cuối cùng cũng dâng lên một tia sợ hãi, vội vàng quỳ xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận