Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 864 - Mảnh Hồ Này, Họ Yến



Chương 864 - Mảnh Hồ Này, Họ Yến




Nói xong, Bạch Nhạc không chút do dự, tâm niệm hơi động, nhất thời xoay người trực tiếp ngồi vào trên ghế!
Trong tích tắc, long trời lở đất!
Toàn bộ thủy phủ, thậm chí là toàn bộ Hàn Đàm Hồ đều chấn động kịch liệt theo.
Thần hồn ngồi xuống, liền có nghĩa là bắt đầu luyện hóa Hàn Đàm thủy phủ, đây là khảo nghiệm cuối cùng, cũng là phần thưởng của thủy phủ.
Gần như trong nháy mắt, thần hồn Vân Mộng Chân bị trùng kích, bị ép quay lại trong cơ thể.
Một khắc sau, Vân Mộng Chân đột nhiên mở mắt, chỉ là lúc này Hàn Đàm thủy phủ đã không còn bất cứ cái gì để nàng tiếp tục tranh đoạt, một cỗ lực lượng kinh khủng chợt cuốn ra từ trong thủy phủ, trực tiếp kéo Vân Mộng Chân ra bên ngoài.
Không chỉ là Vân Mộng Chân, mà Vệ Phạn Dạ cũng bị cuốn ra ngoài, chẳng qua là Vệ Phạn Dạ khác với Vân Mộng Chân, thần hồn hắn còn chưa đạt được cấp độ thần hồn xuất khiếu, nên căn bản không biết gì với tất cả xung quanh, thậm chí mọi người còn chưa tỉnh lại, đã bị quăng lên khỏi mặt nước.
Cùng lúc đó, Nguyệt Hoa Chi Lực bao phủ thân thể Bạch Nhạc, lộ ra màu sắc thần thánh, bất kể xung quanh cuồn cuộn sóng ngầm như thế nào, cũng không tạo thành chút ảnh hưởng nào đối với Bạch Nhạc.
Một bước tiên cơ, đã đủ để quyết định thắng bại!
Oanh!
Vòng xoáy xuất hiện lần nữa, mặt hồ vừa mới khôi phục lại bình tĩnh lại nhấc lên sóng lớn, Vân Mộng Chân từ trong hồ bay ra, nhìn mặt hồ sắc mặt có chút âm trầm khó đoán.
Mặc dù có lòng muốn xông vào thủy phủ lần nữa, nhưng Vân Mộng Chân trong lòng biết, cho dù nàng có thể chống cự áp lực dưới hồ nước, mạnh mẽ xông đến trước thủy phủ, chỉ sợ cũng không làm gì được Yến Bắc Thần trong thủy phủ.
Thua là thua, cho dù chỉ là chậm một bước thì nàng cũng đã thua trận thủy phủ chi tranh này.
Dưới tình huống tu vi vượt lên trên nhiều như vậy, thậm chí đã đến trên hồ từ lâu, nhưng vẫn bại bởi Yến Bắc Thần, chuyện này khiến tâm nàng xuất hiện một loại cảm giác vô lực khó diễn tả được!
Dường như câu nói cuối cùng của Yến Bắc Thần lại hiện lên trong đầu nàng lần nữa, khiến cho nàng khó mà tiếp tục giữ vững loại tâm thái bình tĩnh và tự tin kia!
Từ ngày nàng trở thành thánh nữ, nàng gần như không trải qua thất bại.
Trở lại Đạo Lăng Thiên Tông bế quan, lần này phá quan mà ra, chỉ thiếu chút nữa đã có thể bước vào Tinh Hải Cảnh, trong lòng nàng càng tự tin hơn, cho dù không có Côn Ngô Kiếm, nàng cũng vẫn có lòng tin duy trì cái thần thoại Đạo Lăng bất bại kia.
Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại nếm được tư vị thất bại khi ở trước mặt Yến Bắc Thần.
Vân Mộng Chân hít sâu một hơi, trong mắt lộ ra vẻ kiên định, cuối cùng liếc mắt nhìn mặt hồ, đạp sóng rời đi.
Mặc dù thua trong trận chiến thủy phủ, nhưng khảo nghiệm Quảng Hàn Thiên Cung lần này vẫn chưa kết thúc!
Lần tiếp theo, chưa chắc đã không thể thắng.
Được mất nhất thời cũng không thể quyết định tất cả, nàng vẫn có được thực lực vượt xa Yến Bắc Thần như cũ, đây chính là vốn liếng vững chắc để nàng chắc chắn mình có thể chém giết được Yến Bắc Thần!
Tóc bạc như tơ, Vệ Phạn Dạ tỉnh lại, liếc mắt nhìn phương hướng Vân Mộng Chân rời đi, cũng không có mở miệng, đuổi theo Vân Mộng Chân.
Mặc dù không biết, cuối cùng ở trong thủy phủ phát sinh chuyện gì, nhưng kết quả này, cũng đã đủ để hắn đoán được chân tướng.
Vệ Phạn Dạ vốn không phải là người nói nhiều, càng sẽ không vì vậy mà mất đi lòng tin!
Trên thực tế, trong lòng hắn đã rất rõ, bây giờ người chân chính có tư cách tranh đoạt cơ duyên trong Quảng Hàn Thiên Cung, cũng chỉ có ba người là hắn, Vân Mộng Chân, Yến Bắc Thần mà thôi, những người còn lại đã bị kéo ra khoảng cách rất lớn, chứ chưa nói tới có uy hiếp gì.
Mà chuyện hắn cần làm, chính là kiên trì đi tới cuối cùng!
Thần hồn vốn là thứ hắn không am hiểu nhất, thua Yến Bắc Thần trên phương diện này, cũng không phải là kết quả không thể chấp nhận được.
Trên bờ có vô số người nhìn bóng lưng hai người rời đi chỉ trỏ, xôn xao bàn luận về thế cục!
Nhưng bất kể như thế nào... Bọn hắn đã từ người cạnh tranh, biến thành người đứng xem.
Vù vù!
Vô số Nguyệt Hoa Chi Lực rót vào trong thần hồn, Bạch Nhạc ngồi trên ghế, rõ ràng cảm thụ được thần hồn mình cường đại hơn nhiều so với trước kia.
Khi hắn mở mắt ra lần nữa, thần hồn cũng đã trở lại trong thân thể, bây giờ cả người ngồi ngay ngắn trên ghế!
- Hô!
Hắn chậm rãi thở một hơi, thời điểm lại ngẩng đầu quan sát, dường như những viên dạ minh châu trên tường đã mất đi ánh sáng, thậm chí bạch ngọc trên mặt đất, cũng có chút ảm đạm phai mờ!
Tự nhiên Bạch Nhạc biết đó không phải là lỗi, mà là lực lượng ẩn chứa bên trong, đã bị tiêu hao hầu như không còn, cần một thời gian thật lâu, mới có thể khôi phục lại lần nữa.
Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, hắn có thể cảm nhận được, bên trên thần hồn của mình, đã nhiễm một tia Nguyệt Hoa Chi Lực.
Hơn nữa, Bạch Nhạc có thể cảm thụ được loại biến hóa này, không chỉ đề thăng thần hồn, mà sau này tu hành, thậm chí lúc bước vào Tinh Hải Cảnh, chỉ sợ những Nguyệt Hoa Chi Lực này, sẽ còn mang đến cho mình niềm vui càng lớn.
Nghĩ đến Vân Mộng Chân, trong mắt Bạch Nhạc lại lộ ra một tia tinh mang!



Bạn cần đăng nhập để bình luận