Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 492 - Xông Đan Các (3)



Chương 492 - Xông Đan Các (3)




Nhưng chính như dự tính, Bạch Nhạc biến hóa kiếm chiêu, đối phương liền cũng sẽ xuất hiện biến động tương ứng, như cũ vững vàng ngăn đỡ công kích từ Bạch Nhạc.
Ùng ùng!
Không kịp nghĩ nhiều, nơi không xa chợt vang lên từng hồi tiếng bước chân trầm trọng, tròng mắt khẽ co rụt lại, Bạch Nhạc hiểu được, đám binh dũng mà Tô Nhan dẫn đi đã quay trở về.
Phát giác điểm này, Bạch Nhạc không dám tiếp tục dây dưa, thân ảnh hơi lắc, lập tức phi thân lui ra.
Chỉ là khác với đám binh dũng phổ thông kia, tên tướng lĩnh binh dũng này căn bản không hề có ý truy kích, Bạch Nhạc vừa lui, nó liền cũng lui về chỗ cũ, đứng im không nhúc nhích, phảng phất như trở thành binh dũng không chút sinh cơ khi nãy.
Lui khỏi phạm vi Đan Các, rất nhanh Tô Nhan cũng quay về.
- Công tử, thế nào rồi?
- Tiểu Nhan, ngươi nói xem... Đám binh dũng này liệu có phải là người không?
Quay đầu nhìn Tô Nhan, thần sắc Bạch Nhạc có chút phức tạp, nhẹ giọng hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
Bị Bạch Nhạc hỏi một câu không đầu không đuôi như vậy, Tô Nhan mất hồi lâu mà vẫn không kịp phản ứng.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chỉ vào tên tướng lĩnh binh dũng đứng trước Đan Các, chậm rãi mở miệng nói:
- Vừa rồi ngươi dẫn đi đám binh dũng kia, chỉ có đứa này đứng im không nhúc nhích, ta thử giao thủ, lại phát hiện chiến kỹ đối phương cao minh vô cùng, căn bản không giống vật chết có thể làm được.
- Nhưng mà... Đấy vẫn là binh dũng, trước đó chẳng phải công tử từng đánh nát qua, bên trong còn có linh thạch cực phẩm, sao có thể là người sống được?
Lời này tựa hồ rất có đạo lý, nhưng Bạch Nhạc vẫn một mực cảm thấy quỷ dị, chỉ là nhất thời không cách nào nghĩ thông ra được.
- Đúng rồi, ngươi dẫn chúng rời đi bao xa?
Lắc đầu, vứt ý niệm khó mà tưởng tượng này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc nhìn sang Tô Nhã hỏi.
- Đám binh dũng này sẽ không rời xa cách cung điện quá trăm thước, sau khi ta chạy ra trăm thước, bọn chúng liền tự động lui về.
Suy nghĩ một lát, Tô Nhan giải thích nói:
- Thực lực ta không đủ, nếu không có thể thử cầm chân lâu hơn trong phạm vi trăm thước.
- Không cần!
Lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Ngươi nghỉ ngơi một lát, sau đó lại dẫn đám binh dũng này rời đi lần nữa, ta tranh thủ xử lý tên tướng dũng kia!
Trước đó lãng phí thời gian quá nhiều, hơn nữa Bạch Nhạc còn chưa vận dụng thần thông, trong tình thế có chuẩn bị, dù chiến kỹ đối phương cao minh đến mấy cũng khó mà đỡ được công kích của Bạch Nhạc, chút tự tin này Bạch Nhạc vẫn có.
- Được!
Không chút do dự, Tô Nhan lập tức đáp ứng.
Ngồi xuống điều tức một lát, Tô Nhan lần nữa tiến về hướng Đan Các, so với tên tướng dũng kia, đám binh dũng còn lại có vẻ cứng nhắc hơn nhiều, đồng loạt lao tới xông giết Tô Nhan.
Lần này, Bạch Nhạc cũng không chút do dự, tức tốc giết về phía tên tướng dũng.
Kiếm Linh Vũ!
Bạch Nhạc rất rõ ràng, lấy thực lực Tô Nhan căn bản không cầm chân được đám binh dũng kia quá lâu, hắn nhất định phải khoái tốc đánh nát đối phương, chỉ như vậy mới có cơ hội xông vào Đan Các.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Bạch Nhạc vừa ra tay liền dốc hết toàn lực.
Linh lực ngưng tụ thành kiếm quang, như mưa rơi trút xuống, dù chiến kỹ cường đại đến mấy, căn bản cũng không cách nào ngăn trở, thoáng chốc, thân hình tên tướng dũng kia đã bị linh kiếm xuyên thủng, ngay lúc đó, Thông Thiên Ma Công bạo phát, Bạch Nhạc thuận thế vung kiếm chém xuống!
Chẳng qua không đến mười nhịp thở ngắn ngủi, liền triệt để đánh nát tướng dũng kia!
Chỉ là nháy mắt khi chém nát thân thể đối phương, Bạch Nhạc lại phảng phất như thấy được trong ánh mắt đối phương chớp qua một tia giải thoát, sát na ấy, trong lòng Bạch Nhạc bất giác hơi nhảy!
Nếu nói trước kia chỉ là hoài nghi, như vậy khắc này, Bạch Nhạc gần như đã có thể khẳng định, tướng dũng này tất là người sống có được linh trí!
Oanh!
Thân thể tướng dũng vỡ nát, hóa thành một đống đá vụn, trong đó cất giấu ba viên linh thạch cực phẩm.
Lặng lẽ nhặt lên mấy viên linh thạch cực phẩm, chỉ là lần này Bạch Nhạc tựa hồ không làm sao vui vẻ cho được.
Dù không có lý do cụ thể, nhưng bản năng rõ ràng nói cho hắn biết, thứ hắn vừa chém giết không phải thạch dũng gì cả, mà là người sống sờ sờ!
Thuận theo ý tưởng này mà nghĩ tiếp, trong lòng bất giác sinh ra cảm giác sợ hãi khó mà diễn tả bằng lời.
Cường hành khu trừ ý niệm này ra khỏi đầu, Bạch Nhạc lao thẳng mà đi, hướng về phía Đan Các.
Tay đụng lên cửa Đan Các, Bạch Nhạc đột nhiên cảm nhận đến một cỗ lực lượng khủng bố oanh kích về phía mình, phảng phất như muốn đánh nát hắn vậy.
- Thôn Thiên!
Trong mắt chớp qua tinh mang, không chút do dự, nháy mắt khi vừa cảm thụ được nguy hiểm, Bạch Nhạc trực tiếp thi triển Thôn Thiên Quyết.
Tích tắc, lực lượng khủng bố kia liền bị cắn nuốt.
Chỉ mấy nhịp thở, thân ngoại hóa thân sau lưng Bạch Nhạc đã thành hình!
- Bạo!
Trong mắt lóe lên một tia quyết đoán, Bạch Nhạc trực tiếp phát nổ thân ngoại hóa thân, đánh thẳng lên cửa Đan Các!
Cỗ lực lượng này vốn là thôn phệ từ cấm chế trong Đan Các, bây giờ cuốn ngược trở về, nháy mắt liền khiến cho cấm chế xuất hiện một tia hỗn loạn, nương theo tia hỗn loạn đó, Bạch Nhạc đẩy cửa xông vào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận