Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 869 - Hết Biện Pháp, Vòng Sáng Tiêu Tán (2)



Chương 869 - Hết Biện Pháp, Vòng Sáng Tiêu Tán (2)




Đối với người bình thường mà nói danh lợi này vô cùng quan trọng, nhưng đối Bạch Nhạc mà nói, căn bản không có bất cứ lực hấp dẫn gì.
Hắn biết rõ thứ mình muốn là gì, tự nhiên cũng không cần dùng phương thức này để chứng minh chính mình.
Thân hình Bạch Nhạc lóe lên một cái, trực tiếp nhảy xuống dưới núi.
Độ cao hơn một ngàn mét, cho dù có cấm phi hành, thì đối với Bạch Nhạc, cũng không tính là quá khoa trương, dựa vào Thông Thiên Ma Thể là có thể đơn giản hóa giải được xung độnh từ trên cao nhảy xuống.
Một tiếng rầm vang lên, mặt đất rơi Bạch Nhạc hạ xuống bị nứt ra một mảnh.
Phương thức rơi xuống bá đạo như vậy, cũng làm cho mọi người lập tức im lặng!
Mặc dù bọn hắn có thể âm thầm giễu cợt, nhưng khi tên sát tinh này đứng trước mặt họ, tất cả mọi người đều hiểu ý lựa chọn im miệng.
Hiển nhiên, Bạch Nhạc cũng không có ý tứ để ý đến bọn hắn, hắn bước nhanh mấy bước, đi thẳng tới chỗ Trần Minh Dương, cầm bầu rượu về, thoải mái uống một trận.
- Yến huynh...
Chân mày Trần Minh Dương hơi giật giật, thử mở miệng thăm dò:
- Thế nào rồi?
Bạch Nhạc xua xua tay, tùy ý đáp :
- Qua không khó, nhưng... tạm thời ta không có ý định đi qua, hiện tại ở đây nghỉ ngơi một thời gian ngắn đã.
Lúc Bạch Nhạc và Trần Minh Dương nói chuyện, có rất nhiều người dựng thẳng lỗ tai lên nghe trộm, nhưng khi đạt được câu trả lời này, liền lập tức khinh thường bĩu môi.
Qua không khó?
Ngươi lừa quỷ đâu à, nếu như không khó, không phải ngươi đã sớm qua rồi sao, còn dừng lại ở chỗ này nghỉ ngơi nữa?
Đương nhiên, lời này cũng chỉ dám nói thầm, đối mặt Bạch Nhạc không ai dám nói ra những lời như vậy.
Thậm chí ngay cả Trần Minh Dương, cũng vô ý thức cho rằng tạm thời Bạch Nhạc không nghĩ ra được biện pháp gì, chỉ có thể ở lại chỗ này đưa ra tính toán khác.
Dưới tình huống như vậy, tự nhiên hắn không dám tiếp xúc với ánh mắt Bạch Nhạc, hắn để lại một bầu rượu, liền đàng hoàng xoay người rời đi.
Bạch Nhạc lắc đầu, không giải thích gì, trực tiếp ngồi dưới chân núi.
Trần Minh Dương nói, trước đây Vệ Phạn Dạ đã từng ngồi dưới chân núi ba ngày, sau đó mới rời đi.
Vệ Phạn Dạ cảm ngộ cái gì, Bạch Nhạc không dám khẳng định, nhưng đối với hắn mà nói, từ một khắc ngồi xuống trở đi, hắn đã bắt đầu cảm ngộ.
Trong nháy mắt, tâm thần Bạch Nhạc giống như hoàn toàn dung nhập vào trong ngọn núi này.
Tới mức này, Bạch Nhạc mới cảm giác được, muốn cảm ngộ quy tắc bên trong ngọn núi này, cũng không dễ dàng, nếu như không phải lúc trước đã thối luyện thần hồn, để cho thần hồn mạnh mẽ hơn rất nhiều, thì bây giờ hắn căn bản vô lực duy trì loại cảm ngộ này.
Thối thể, luyện hồn, ngộ đạo!
Dường như ba đạo khảo nghiệm này của Quảng Hàn Thiên Cung là để lựa chọn truyền nhân, dần dần từng bước, không có chút cơ hội nào để lười biếng vượt qua.
Có thể tưởng tượng, sau thời kỳ thượng cổ, mỗi một môn hạ đệ tử của Quảng Hàn Thiên Cung, đều phải trải qua khảo nghiệm dạng này, như vậy muốn không cường đại cũng không thể.
Người khác thế nào Bạch Nhạc không biết, nhưng đối với hắn mà nói, cái này cũng là kết quả tốt nhất.
Nội tình bạc nhược, lại kiêm tu ma đạo, Bạch Nhạc cần từng cái cơ hội có thể bù đắp căn cơ như thế.
Thời gian chậm rãi trôi qua, cứ như vậy chỉ chớp mắt đã trôi qua bảy ngày!
Trong bảy ngày này, không ít người thử khiêu chiến qua lần nữa, nhưng căn bản không tiến triển chút nào, cho dù là ai cũng không thể đánh vỡ ghi chép.
Một số người ban đầu còn ôm thái độ lưỡng lự, chờ xem có phải Bạch Nhạc cũng có thể đột phá giống như Vệ Phạn Dạ hay không, cũng đã hoàn toàn thất vọng đối với Bạch Nhạc.
Dường như hào quang của vị truyền nhân Ma Quân này, đang dần tiêu tán trong mắt mọi người. ..
Bất động như núi!
Bốn chữ này nói thì đơn giản, nhưng khi ngươi chân chính muốn làm, lại có vẻ cực kỳ gian nan.
Mấy ngày qua, Bạch Nhạc ở chân núi cảm ngộ sơn ý, thật ra chính là bốn chữ này.
Bạch Nhạc cố gắng để mình dung nhập vào bên trong sơn thế, dùng cái này để cảm ngộ ý cảnh, nhưng dường như luôn có chút không đúng.
Thẳng đến khi Bạch Nhạc đứng dậy, quan sát ngọn núi cao nguy nga này lần nữa, dưới ánh trăng, ngọn núi hiểm trở này giống như biến thành một thanh kiếm!
Trong nháy mắt, trong đầu Bạch Nhạc như có thứ gì đó nổ tung.
Quan tưởng!
Đến đây, Bạch Nhạc mới hiểu được chân ý trong ngọn núi này!
Mọi người đứng trước núi, nhìn thấy núi không giống nhau, có thể cảm ngộ được đại đạo, cũng không phải là như vậy, bởi vì, mỗi đạo của mỗi người, đều không giống nhau.
Những ngày trước đó, Bạch Nhạc vẫn luôn cố gắng để mình dung nhập vào sơn thế, đi cảm ngộ quy tắc trong đó, bản thân đã đi lệch hướng!
Giống như việc muốn hắn bỏ qua đạo của mình, đi tìm hiểu một loại đại đạo hoàn toàn xa lạ khác, tự nhiên gian nan vạn phần, khó có thể tiến thêm.
Nhưng hôm nay, linh quang chợt hiện, khiến cho Bạch Nhạc hoàn toàn tỉnh táo lại.
Xem núi làm kiếm, thứ hắn phải cảm ngộ không còn là núi nữa, mà là kiếm!
..
- Phốc!
Vệ Phạn Dạ phun ra một ngụm máu, cả người lập tức bị mãnh thú trước mặt đánh bay đi ra ngoài, thân thể không khống chế được run rẩy, kiếm phong trên mặt đất cày ra một khe rãnh dài hơn mười mét, tiên huyết theo kiếm phong chảy xuống, nhìn vô cùng dữ tợn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận