Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 316 - Gặp lại Mộng Thiên Thu (2)



Chương 316 - Gặp lại Mộng Thiên Thu (2)




Tiểu gia hỏa trước mặt này, trừ không chịu bái nhập Thất Tinh Tông, không chịu bái nhập môn hạ hắn ra, những điểm khác đều khiến hắn hết sức mãn ý. Thậm chí ở trong mắt Mộng Thiên Thu, có lẽ Bạch Nhạc mới là người xuất sắc nhất trong lứa đệ tử thế hệ này tại Thanh châu Châu.
Nói xong mấy thứ này, Mộng Thiên Thu lại kiểm tra thành quả tu luyện của Bạch Nhạc đối với Thiên Cơ Biến, kết quả cũng khiến hắn rất mãn ý.
Dừng chân ở chỗ Mộng Thiên Thu chừng nửa ngày, Bạch Nhạc mới từ biệt đi ra.
Trước khi rời đi, Mộng Thiên Thu còn tặng cho Bạch Nhạc một tấm lệnh bài làm tín vật, sau này không cần thông báo, Bạch Nhạc có thể tự do quay lại, đãi ngộ không khác gì đệ tử dưới trướng Mộng Thiên Thu.
Bên này Bạch Nhạc vừa đi ra, bên kia Dương Bằng đã đợi ở phía ngoài.
- Ngươi thật ngây ngốc nửa ngày ở chỗ Mộng trưởng lão?
Giống như đứa nhóc hiếu kỳ, sờ đông sờ tây trên người Bạch Nhạc một lúc, Dương Bằng tràn đầy kinh ngạc hỏi nói.
- Dương huynh, ngươi làm gì đấy?
Cười khổ nhìn Dương Bằng, Bạch Nhạc có chút đành chịu hỏi.
- Ta kiểm tra xem có phải ngươi còn đang đắm chìm trong ảo cảnh chưa tỉnh hay không! Thật đáng thương, trong ảo cảnh không chịu khổ gì chứ?
Vẻ mặt thương xót nhìn Bạch Nhạc, Dương Bằng tỏ vẻ ta hiểu mà, ngươi không việc gì phải ngại, sau đó nói tiếp:
- Ta nói cho ngươi biết, trong khắp Thất Tinh Tông, nơi nguy hiểm nhất chính là chỗ này, đang yên đang lành, ngươi chạy tới đây làm gì! Không phải ta thổi, qua nhiều năm vậy rồi, tất cả các nơi trong Thất Tinh Tông ta đều chạy qua, bao gồm một ít cấm địa, nhưng duy có nơi đây, ta đánh chết cũng không dám tới.
- . . . Dương huynh, ngươi nói bậy bạ gì đấy, ta không sao cả! Mộng trưởng lão cũng không dùng ảo cảnh khảo nghiệm ta.
Đành chịu ngắt lời, ngăn lại Dương Bằng tiếp tục lảm nhảm, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
- Cái gì?
Nghe được lời này của Bạch Nhạc, bước chân Dương Bằng đột nhiên ngưng trệ, khó mà tưởng tượng nhìn Bạch Nhạc nói:
- Ý ngươi là, ngươi thật trò chuyện nửa ngày với Mộng trưởng lão ở trong đó?
- Đúng rồi, có gì bất thường à?
Bạch Nhạc nghi hoặc hỏi, trong lúc nói chuyện, Bạch Nhạc còn cầm ra lệnh bài Mộng Thiên Thu đưa tặng cho Dương Bằng nhìn.
Thấy được lệnh bài khắc chữ “Mộng” kia, Dương Bằng lập tức nhảy dựng lên:
- Có gì bất thường? Ngươi còn nói có gì bất thường, ở trong tông Mộng Thiên Thu vốn nổi tiếng lạnh lùng ngạo mạn, ngay cả đệ tử ký danh của chính bản thân hắn, không việc gì đều tuyệt đối không dám xông loạn, ngươi, ngươi, ngươi! Sao ngươi làm được?
- . . .
Lạnh lùng ngạo mạn? !
Ấn tượng này, tựa hồ không phù hợp với Mộng Thiên Thu trong nhận thức của hắn.
Chỉ là, Bạch Nhạc lại không ý thức được, Mộng Thiên Thu có vài phần tán thưởng với hắn, chính là bởi vì trước đây khi lần đầu tiên hắn theo Chu Mộng Dương tới chỗ này, liền một hơi nhìn thấu ảo cảnh! Nếu không nhờ vậy, sợ rằng Bạch Nhạc nhìn thấy Mộng Thiên Thu sẽ là một bức cảnh tượng hoàn toàn khác.
Còn về lần này có thể trò chuyện với Mộng Thiên Thu lâu như vậy, nguyên nhân đa phần là bởi Thiên Cơ Biến!
Lúc trước, Mộng Thiên Thu bởi vì tiếc tài mới truyền thụ Thiên Cơ Biến cho Bạch Nhạc, trong lòng cũng ôm tâm tư từ nay về sau không còn gặp lại.
Nhưng mà, chỉ trong một năm ngắn ngủi, Bạch Nhạc chẳng những thanh danh vang dội, thậm chí còn cùng Tô Nhan tập sát Phá Nam Phi, lại thêm tiến cảnh trong tu luyện Thiên Cơ Biến cũng vượt ngoài Mộng Thiên Thu dự liệu.
Nhiều chuyện như vậy kết hợp với nhau, Mộng Thiên Thu tự nhiên càng thêm tán thưởng Bạch Nhạc.
Tuy không có danh phận sư đồ, nhưng trên thực tế, ở trong mắt Mộng Thiên Thu, hắn chính là nửa sư phụ của Bạch Nhạc, loại quan hệ này, tính ra vượt xa đám đệ tử ký danh mà hắn thu nhận trong Thất Tinh Tông.
Rất nhiều chi tiết trong đó, ngay cả chính bản thân Bạch Nhạc đều không hiểu rõ, tự nhiên càng không cách nào giải thích cho Dương Bằng.
Như thế, Dương Bằng cũng chỉ có thể dùng hai từ biến thái để hình dung về hắn.

- Thất Tinh Tháp rốt cục ở đâu?
Cùng theo Dương Bằng du lãm Thất Tinh Tông, trừ một ít cấm địa ra, những nơi còn lại trong khắp tông môn đều được Bạch Nhạc dạo qua một lần, chỉ là từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấy Thất Tinh Tháp, Bạch Nhạc không khỏi có chút hiếu kỳ hỏi.
Nhắc tới điểm này, trên mặt Dương Bằng bất giác chớp qua một tia ngạo nghễ:
- Ha ha, Bạch huynh, ngươi đây là có điều không biết! Ta mạn phép tạm thời bảo mật, đến lúc bóc mở đảm bảo dọa ngươi hơi nhảy.
Mấy ngày nay ở chung, Dương Bằng càng lúc càng phát hiện Bạch Nhạc yêu nghiệt, thật không dễ dàng mới có một chuyện làm khó được Bạch Nhạc, tự nhiên đắc ý vô cùng.
Bật cười, Bạch Nhạc cũng không mấy để tâm:
- Vậy được, chẳng qua chúng ta cũng dạo được kha khá rồi, kế tiếp đi đâu?
Nói đến đây, Dương Bằng không khỏi đau đầu:
- Vốn ta định để lão đầu tử gặp ngươi một phen, nhưng ngươi rốt cuộc không phải đệ tử Thất Tinh Tông, lão đầu tử xưa nay sẽ không phá hoại quy củ tông môn, ta cũng hết cách.
- Là ta vô duyên, không trách được người khác.
Lắc đầu, Bạch Nhạc lại không có vẻ gì là thất vọng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận