Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 444 - Tự tìm đường chết (2)



Chương 444 - Tự tìm đường chết (2)




Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc nhàn nhạt nói:
- Được rồi, ngươi đi xuống đi, đợi chuyện này làm xong, tự nhiên không thiếu chỗ tốt cho ngươi.
Không phải Bạch Nhạc muốn nhắm mắt lại, mà là sợ nếu còn không nhắm mắt, hắn khó mà khống chế sát ý trong lòng!
- Được, ngài yên tâm đi!
Được đến hồi đáp thỏa đáng từ Bạch Nhạc, Mộ Dung Thiên Kiếm liền lui ra ngoài.
Răng rắc!
Gần như ngay nháy mắt Mộ Dung Thiên Kiếm vừa rời đi, chiếc bàn trước mặt Bạch Nhạc đột nhiên bị hắn vung chưởng nện thành phấn vụn.
Mở mắt ra, sát cơ ngập trời, muốn che cũng không che được.
- Công tử!
Thấy biểu hiện đó của Bạch Nhạc, Tô Nhan nhẹ giọng nói:
- Có cần ta đi thịt súc sinh kia ngay hôm nay?
- Không cần!
Trong mắt chớp qua một tia hờ hững, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Vẫn chưa tới lúc giết hắn, thời gian qua lâu vậy rồi, chuẩn bị cũng đã gần đủ... Nếu Mạc Vô Tình hắn đã muốn chơi, vậy ta bồi hắn chơi một phen!
- Mạng tên Mộ Dung Thiên Kiếm này, ta sẽ tự thân đi lấy!
Trong mắt lộ ra hàn ý, Bạch Nhạc trầm giọng nói.
Dù là Tô Nhan, khắc này trong lòng đều không khỏi phát lạnh, ngấm ngầm mặc niệm cho Mộ Dung Thiên Kiếm.
Tựa hồ nhớ ra điều gì, Tô Nhan có chút lo lắng nói:
- Chỉ là, nếu để Mộ Dung Thiên Kiếm đi chuẩn bị, sợ rằng rất nhanh Thanh Nhã tỷ sẽ được đến tin tức... Ta sợ nàng nghĩ không ra.
- Từ giờ trở đi, ngươi thời thời khắc khắc đứng ở bên cạnh Thanh Nhã tỷ, giúp ta trông chừng nàng...
Suy nghĩ một lát, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Tìm cái cớ, tốt nhất cắt đứt liên hệ giữa nàng với bên ngoài... Đợi khoảng ba ngày, ta liền sẽ tự tay giải quyết chuyện này.
- Vâng!
Tô Nhan gật đầu đáp ứng, không quên dặn dò nói:
- Súc sinh Mộ Dung Thiên Kiếm kia không tính là gì, nhưng Mạc Vô Tình lại khó mà đối phó, hơn nữa... Một khi động thủ, rất có thể sẽ còn chọc ra cao thủ Tinh Cung Cảnh nấp ở trong tối, công tử ắt phải hành sự cẩn thận.
- Yên tâm, ta tự có chừng mực!
Gật đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói.
Yên ắng hai tháng, cũng nên đến lúc náo một trận, bằng không Thanh Châu này chẳng phải quá bình tĩnh.
......
Năng lực chấp hành của Mộ Dung Thiên Kiếm cực mạnh, ngay sau khi đi ra từ Bạch phủ, chỉ không đến nửa ngày ngắn ngủi, chuyện Yến Bắc Thần cường hành muốn nạp Bạch Thanh Nhã làm thiếp đã truyền khắp toàn bộ Thanh Châu Thành.
Trừ số ít người phổ thông không biết tình hình ra, chúng tu hành giả tự nhiên đều biết ám muội cất chứa trong đó.
Nháy mắt, trọn cả Thanh Châu Thành bất giác cuộn lên sóng ngầm, vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch phủ, chờ xem Bạch Nhạc liệu có hiện thân.
Cùng lúc, tin tức cũng truyền đến phủ chủ Thanh Châu Phủ.
Nghe vậy, Ngô Tuyết Tùng lại không khỏi cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Lâu vậy không ra tay, xem ra Huyết Ảnh Ma Tông đã không để ta vào trong mắt, truyền lệnh đi xuống, ba ngày sau, không quản Bạch Nhạc có hiện thân hay không... Thanh Vân Kỵ đều phải san bằng Mộ Dung thế gia cho ta!
Cảm giác được sát khí trong lời Ngô Tuyết Tùng, trung niên kia hơi lạnh, vội khom lưng ứng nói.
- Phủ chủ, giả như Bạch Nhạc thật hiện thân, chúng ta có cần nhúng tay nữa không?
Liếc nhìn trung niên một cái, Ngô Tuyết Tùng hờ hững nói:
- Tại sao phải nhúng tay? Bạch Nhạc sống hay chết, liên quan gì đến ta?
- ...
- Ta ra tay với Huyết Ảnh Ma Tông là vì bọn hắn không để ta vào trong mắt, chứ không liên quan gì đến Bạch Nhạc cả! Nếu Bạch Nhạc có thể còn sống, ta đưa tặng hắn một trường cơ duyên, còn nếu chết ở trong tay đối phương, vậy thì là hắn bản lĩnh không bằng người, chết cũng là đáng đời!
Trong mắt lộ ra vẻ thản nhiên, Ngô Tuyết Tùng lạnh lùng nói.
Nghe thế, trung niên kia triệt để hiểu được.
Ngô Tuyết Tùng không phải thật quá xem trọng Bạch Nhạc, càng sẽ không vì Bạch Nhạc mà đi đối phó đám cao thủ kia, ở trong mắt hắn, Bạch Nhạc chẳng qua là một quân cờ tương đối hữu dụng, chỉ khi thông qua khảo nghiệm lần này mới thực sự có tư cách được hắn để vào trong mắt! Còn không, hết thảy tự nhiên không cần nhắc đến nữa.
Thế giới này, kẻ yếu, vốn không có tư cách để nói điều kiện.

- Tiểu Nhan, bọn hắn đang làm gì?
Mấy ngày nay, Bạch Thanh Nhã vốn ở trong trạng thái nửa giam lỏng, có bài học trưởng lão Hàn Sơn Chu Mộng Dương lần trước, nàng càng là tránh xa Thính Hương Thủy Tạ, giờ có Tô Nhan bồi cùng, nhất thời không phát hiện ra được dị thường.
Nhưng hôm nay lại rõ ràng có chút khác biệt, cách qua cửa sổ, Bạch Thanh Nhã thấy được trọn cả Bạch phủ giăng đèn kết hoa, phảng phất như có chuyện vui nào đó, quả thực không khác gì đón Tết.
- Ai biết được, có lẽ là tên Mộ Dung Thiên Kiếm kia lại muốn giở trò. Thanh Nhã tỷ, chúng ta đừng để ý hắn làm gì.
Tô Nhan thản nhiên như không nói.
- Không đúng, ta cứ cảm thấy trong lòng có chút bất an, tiểu Nhan, ta đi ra xem xem.
Thả xuống kim chỉ trong tay, Bạch Thanh Nhã lập tức cất bước đi ra.
- Thanh Nhã tỷ!
Thấy Bạch Thanh Nhã muốn đi ra, Tô Nhan vội đứng dậy cản lại:
- Bây giờ địa vị chúng ta trong phủ đang rất lúng túng, không quản bọn hắn muốn làm cái gì, tốt nhất đừng nên can dự thì hơn, bằng không, rất có thể sẽ bị liên lụy.



Bạn cần đăng nhập để bình luận