Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1063 - Giao chiến với Thái Cực Đạo (2)



Chương 1063 - Giao chiến với Thái Cực Đạo (2)




Dẫu vì chuyện này mà đắc tội Thái Cực Đạo, nói thật là Bạch Nhạc hắn không mấy bận tâm.
Khoan nói chuyện này có liên quan đến Đại Càn vương triều hay không, cho dù có, nhưng nhỡ xảy ra chuyện gì cũng có Thư Khánh Dương và Ngô Văn Uyên chống đỡ. Thế thì bản thân Bạch Nhạc hắn chẳng lẽ sẽ sợ đối phương hay sao?
- Hay cho một con chó săn không biết trời cao đất rộng, dù là chủ tử nhà ngươi cũng không dám nói chuyện với người của Thái Cực Đạo ta.
Người cầm đầu trong những đệ tử của Thái Cực Đạo kia hừ lạnh một tiếng, trầm giọng nói:
- Điền sư đệ, dạy dỗ hắn thật tốt cho ta, chỉ cần đừng đánh chết, xảy ra chuyện gì cũng có ta gánh cho đệ.
Nghe sư huynh nói thế, đệ tử vừa mới cản Bạch Nhạc kia lập tức cười đồng ý, nói:
- Tiêu sư huynh yên tâm, đệ ra tay có chừng mực.
Vừa nói, đệ tử kia vừa tung ra một chưởng.
Đúng vậy, không phải đánh, mà là chưởng.
Trong mắt những người khác, một chưởng này tung quá chậm, hồ như một ông lão tám mươi tuổi cũng có thể ung dung né tránh, nhưng chỉ khi ngươi thật sự đối mặt với một chưởng này, ngươi mới có thể phát hiện sự huyền diệu và sát khí bên trong nó.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc lập tức cảm nhận được khí tức cả người đều bị một chưởng này khóa kín, dù là đi tới hay là lùi lại, xê dịch đến phương hướng nào dường như cũng nằm trong sự phong tỏa của nó. Mặc dù tốc độ của đối phương có vẻ không nhanh, nhưng trên thực tế, cho dù ngươi có biến chiêu như thế nào, cũng có một loại cảm giác khó có thể chống đỡ.
Trong mắt Bạch Nhạc xẹt qua tia sáng lạnh. Tới mức này rồi, hắn cũng không kịp nghĩ nhiều nữa, kiếm trong tay lật một cái, hung hăng dùng tốc độ khủng khiếp đâm ngược lại.
Ngu Kiếm.
Đối mặt với loại đấu pháp có vẻ chậm rì rì này, Bạch Nhạc đưa ra lựa chọn chính xác nhất. Nếu đã không thể tránh né, vậy thì lấy nhanh thắng chậm.
Dù là ngươi giấu bao nhiêu biến hóa và ngón nghề, ta chỉ lấy dùng một chữ nhanh này để thắng.
Chỉ một ý niệm, kiếm trong tay Bạch Nhạc đã xuất ra.
Đến cảnh giới bây giờ, sự khống chế của Bạch Nhạc đối với Ngu Kiếm đã sớm đến mức thuần thục, ra chiêu chẳng những nhanh mà còn chính xác.
Trong nháy mắt, Bạch Nhạc đã đâm liên tục bảy kiếm vào cổ tay đối phương.
Dù sao bây giờ cũng là trên Đạo Lăng sơn, Bạch Nhạc lại không có tử thù gì với đối phương, hắn ra tay chẳng qua chỉ vì tự bảo vệ mình, lại không có ý định ra tay giết người thật, mũi kiếm lướt qua cổ tay của đối phương chẳng qua chỉ là muốn ép lui đối phương mà thôi.
Chỉ là, dù có như thế, kiếm nhanh như vậy cũng đánh cho đối phương trở tay không kịp.
Bảy kiếm liên hoàn, mỗi một kiếm đều đâm về các phương vị khác nhau, chỉ là bởi vì tốc độ quá nhanh, ở trong mắt người khác, dường như hắn chỉ ra một kiếm.
Nhưng mà, lúc này người mà Bạch Nhạc đối mặt không phải kẻ có tu vi Tinh Cung Cảnh bình thường, mà là thiên tài của Thái Cực Đạo. Trong chớp mắt, bàn tay của đối phương cũng đồng thời có biến chuyển.
Một chưởng này nhìn như tung rất chậm, nhưng khi thật sự đối địch thì lại xuất thủ cực nhanh, chỉ nghe ầm một tiếng, bảy kiếm liên hoàn này của Bạch Nhạc trong nháy mắt đã bị một chưởng này đỡ được, linh khí nồng nặc ầm ầm nổ tung, chưởng kiếm giao kích, đồng thời đánh văng hai người ra ngoài.
Sự đối đầu trong chớp nhoáng này không khỏi khiến những đệ tử của Thái Cực Đạo bỗng biến sắc, cho dù là Bạch Nhạc cũng thu hồi lại sự khinh thường dưới đáy lòng.
Hai bên đều đánh giá thấp thực lực của đối phương, bây giờ một chiêu này cân sức ngang tài, lại khiến hai bên đều bắt đầu quan sát lại đối phương.
Nhất là vị đệ tử dẫn đầu của Thái Cực Đạo kia, chân mày càng nhíu lại.
Đã sớm nghe lần này Đại Càn vương triều có một kẻ tên là Thư Khánh Dương tới, nên tâm tư của hắn vẫn luôn đặt trên người Thư Khánh Dương, chỉ là, một tên tiểu tử không biết từ đâu xuất hiện này cũng có thực lực không tầm thường thế cơ à?
Trước khi động thủ, Bạch Nhạc muốn nhường nhịn là vì lười so đo với đối phương, cũng không có hứng thú để tranh ưu khuyết điểm nhất thời.
Nhưng khi thật sự giao thủ rồi, thì lại là một chuyện khác.
Không phải nói bản thân Bạch Nhạc không có lòng cầu thắng mãnh liệt, mà bởi vì chẳng qua đấy chỉ là một đệ tử bình thường của Thái Cực Đạo mà thôi, thậm chí ngay cả hứng thú biết tên của đối phương Bạch Nhạc cũng không có, nên càng không thể nào kích thích lòng háo thắng của hắn được.
Thế nhưng đối với Bạch Nhạc, ở trên Đạo Lăng sơn này, hắn có quá nhiều lý do không thể thua.
Hắn quyết liệt với Thất Tinh Tông, quan hệ với Bắc Đẩu Tinh Cung cũng không mấy hòa hảo, bây giờ vị Thanh Châu phủ chủ là hắn này muốn duy trì Thanh Châu phát triển tốt hơn, thì nhất định phải giữ mặt trận thống nhất với Đại Càn vương triều.
Cho dù Ngô Văn Uyên có vài suy đoán với thân phận của hắn, nhưng chung quy cũng chưa chứng thực, muốn có được sự ủng hộ nhiều hơn của Ngô Văn Uyên, hắn nhất định phải phô ra giá trị lớn hơn nữa, khiến Ngô Văn Uyên tin tưởng hắn có thể lấy được một thứ tự tốt trên Đại hội Đạo môn.
Nếu dễ dàng thua bởi một đệ tử bình thường của Thái Cực Đạo như thế, chẳng phải là trở thành trò cười hay sao.



Bạn cần đăng nhập để bình luận