Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 358 - Một kiếm vô địch



Chương 358 - Một kiếm vô địch




Lại thêm một canh giờ, Bạch Nhạc đã triệt để cảm ngộ pháp môn dẫn linh cất chứa trong linh lực xung kích.
Không, có lẽ đây không chỉ là một loại pháp môn dẫn linh!
Đi đến hiện tại, Bạch Nhạc đã rõ ràng cảm giác được, bản thân thứ này vốn là một môn công pháp truyền thừa!
Tùy theo không ngừng đi sâu vào trong Thất Tinh Tháp, linh lực xung kích càng lúc càng mạnh, truyền thừa này lại càng biểu hiện rõ ràng, đây khả năng cao chính là trường cơ duyên đầu tiên mà Thất Tinh Tông dành cho đệ tử trong môn.
Bạch Nhạc có dự cảm, chỉ cần mình triệt để được đến môn công pháp truyền thừa này, ngày sau tốc độ tu luyện sẽ có đề thăng trên diện rộng!
Mà đây, mới gần gần chỉ là tầng thứ hai Thất Tinh Tháp mà thôi!
Mở mắt, Bạch Nhạc lần nữa nhìn sang Hà Tương Tư.
Trị liệu một canh giờ, thương thế Hà Tương Tư đã dần ổn định, thậm chí nhờ có Bạch Nhạc nhắc nhở, Hà Tương Tư cũng bắt đầu cảm ngộ pháp môn dẫn linh cất chứa trong linh lực xung kích!
Tuy tốc độ cảm ngộ còn kém xa Bạch Nhạc, nhưng ảnh hưởng mà linh lực xung kích tạo ra với nàng đã càng lúc càng nhỏ.
Cứ tiếp tục thế này, chỉ cần cho thêm nàng chút thời gian, hẳn sẽ có thể tự bảo vệ mình.
Tùy theo đợt linh lực xung kích này kết thúc, Hà Tương Tư cũng thanh tỉnh lại, thấy Bạch Nhạc nhìn sang, Hà Tương Tư lập tức hiểu ra, không đợi Bạch Nhạc nói chuyện liền trước một bước mở miệng nói:
- Tiểu Nhạc, không cần để ý ta, ngươi đi nhanh lên, ta chờ tin tức tốt của ngươi.

Bạch Nhạc không phải không muốn mang Hà Tương Tư đi cùng, chỉ là, lý trí nói cho hắn biết, để Hà Tương Tư tạm thời lưu lại chỗ này mới là lựa chọn tốt nhất.
Còn về đám người Huyết Ảnh Ma Tông kia, Bạch Nhạc có dự cảm, đối phương quá nửa đang canh chừng ở lối vào tầng tiếp theo.
Mình cứ đi tới, cũng là trước một bước giúp Hà Tương Tư quét dọn sạch chướng ngại.
Không bị linh lực xung kích ảnh hưởng, tốc độ Bạch Nhạc cực nhanh, chỉ sau gần nửa canh giờ ngắn ngủi đã trực tiếp chạy tới lối vào tầng thứ ba.
Lúc này, Bạch Nhạc vừa khéo thấy được cảnh bọn Dương Bằng đang bị đối phương đánh cho nhếch nhác không thôi.
- Quả nhiên đều ở đây, các ngươi đúng là âm hồn không tán!
Khóe miệng nhếch lên ý cười chế nhạo, Bạch Nhạc chậm rãi tiến tới, không đáng nói.
- Bạch huynh đệ?
Đột nhiên nghe được giọng Bạch Nhạc, tinh thần Dương Bằng nhất thời vì đó khẽ rung, trên mặt hiện đầy vẻ hưng phấn.
Người khác không rõ ràng thực lực Bạch Nhạc, nhưng Dương Bằng lại biết. Có thể nói, ở trong lòng Dương Bằng, trừ ba người đám Lý Phù Nam ra, lần này trong số xông Thất Tinh Tháp, lợi hại nhất phải kể đến Bạch Nhạc.
Chỉ là hắn làm sao cũng không thể ngờ, Bạch Nhạc lại rớt ở phía sau.
- Dương huynh, ngươi thảm thật đấy.
Liếc mắt nhìn bộ dạng bây giờ của Dương Bằng một cái, Bạch Nhạc nhịn không được cười ra tiếng.
Cẩm bào vốn quý giá giờ đây đã bị làm cho rách rưới, không chỉ nhuộm lên không ít máu tươi, trên thân còn có không ít vết thương, búi tóc cũng bị đánh loạn, dùng mặt xám mày tro để hình dung đều không chút nào nói quá.
Bị Bạch Nhạc trào phúng như thế, Dương Bằng tức thì hận đến nghiến răng nghiến lợi:
- Ngươi còn tâm tư nói mát, Bạch Nhạc, ngươi có còn nhân tính nữa không?
Khóe miệng thoáng khẽ nhếch lên, ánh mắt Bạch Nhạc thuận thế nhìn tới đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông phía đối diện.
Rất nhanh, Bạch Nhạc liền từ trong đám người kia tìm ra hai tên đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông đào tẩu khỏi tay mình khi trước.
- Hai vị, chúng ta lại gặp mặt... Thất Tinh Tháp này đúng là nhỏ thật!
Lời tuy nhẹ nhàng, nhưng vào trong tai đối phương lại có thể nghe ra sát khí đáng sợ vạn phần.
Vô thức giật lùi ra sau một bước, nhớ tới bây giờ bên cạnh mình còn có rất nhiều đồng bạn, hai người mới lần nữa phồng lên lá gan, quát nói:
- Bạch Nhạc, dù ngươi có toàn thân là sắt, lại đánh được mấy cân đinh, ta khuyên ngươi tốt nhất bớt quản nhiều chuyện, chúng ta có thể thả cho ngươi bước lên tầng thứ ba.
Mặc dù cũng hận Bạch Nhạc đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng bọn hắn hiểu được sự lợi hại của Bạch Nhạc, nhân vật thế này, muốn cường hành ngăn lại, tất phải trả ra đại giá cực lớn.
Đã như thế, không bằng chủ động lùi một bước, nhường cho Bạch Nhạc đi qua.
Chỉ cần khống chế đại cục, chỉ lọt lưới mỗi mình Bạch Nhạc, căn bản không tính là gì.
Lời này của đối phương khiến chúng đệ tử chính đạo tại trường không khỏi cả kinh.
Mặc dù trước đó bởi vì chuyện Văn Trạch, đám đệ tử chính đạo này đều biết Bạch Nhạc, nhưng ấn tượng đa phần chỉ dừng ở Bạch Nhạc may mắn đáp lên quan hệ với đệ tử Đạo Lăng Thiên Tông, còn về Bạch Nhạc rốt cuộc thực lực đến đâu, lại không mấy người để ý.
Nhưng giờ đây, đám đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông kia lại chủ động nhường đường cho Bạch Nhạc đi qua, bọn hắn sao không kinh hãi cho được?
- Các ngươi nhường ta đi qua?
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc hừ lên khinh thường:
- Đừng nói dễ nghe như vậy, ta muốn đi, bằng vào các ngươi, liệu có ngăn được không?
- ...
Ánh mắt lướt qua đám người trước mặt một lượt, Bạch Nhạc nhàn nhạt mở miệng nói:
- Ta muốn phân ra thắng bại với người Huyết Ảnh Ma Tông bại, các ngươi có gan động thủ một phen không?



Bạn cần đăng nhập để bình luận