Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1017 - Tìm Tòi



Chương 1017 - Tìm Tòi




Nữ tử kia dừng một chút, tiếp tục nói:
- Đương nhiên, lấy thực lực của sư tôn, cũng không sợ Đại La Ma Quân, chỉ là... Bây giờ đại hội Đạo Môn sắp tới, vẫn nên lấy đại cục làm trọng!
- Không cần nhiều lời, trong lòng bản vương tự có chừng mực!
Bạch Nhạc lạnh lùng liếc nhìn đối phương, lập tức mở miệng nói:
- Lần này, xuất thủ với Thất Tinh Tông, tất cả bởi vì tên Mộng Thiên Thu kia mà thất bại trong gang tấc... Thế nhưng, việc này cũng nhắc nhở bản vương! Khúc xương cứng Thất Tinh Tông này nên để lại cho người bên ngoài đi gặm mới tốt.
- Sư tôn nói đúng! Thế nhưng dựa theo kế hoạch trước đó, bất luận trận chiến này thắng hay bại, chúng ta đều phải sớm chạy tới Kinh Châu, Đại La Ma Quân vẫn đang chờ sư tôn ở Kinh Châu đây này!
Nữ tử kia gật đầu, trầm giọng nói:
- Còn nữa, sư tôn cũng phải lộ diện trước, để ngừa tên La Tiêu kia gây thêm sự cố.
- Ngươi sắp xếp đi!
Bạch Nhạc hờ hững dặn dò một câu, lập tức nhắm mắt lại.
Cho đến hiện tại, hắn cũng không biết cô gái này tên gọi là gì, đến tột cùng quan hệ với Thận Lâu Vương sâu đậm như nào, chỉ biết nàng là đệ tử Thận Lâu Vương, dưới loại tình huống này, nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng thẳng thắn không làm cái gì, bày ra dáng vẻ bộ lạnh lẽo cô quạnh.
Dù sao lấy thân phận Thận Lâu Vương cũng có tư cách lạnh lùng như vậy, chỉ cần không được lộ ra sơ hở gì, sẽ có niềm tin rất lớn hù dọa được người khác.
Còn về yêu cầu lộ diện, Bạch Nhạc cũng không để bụng, chỉ cần không động thủ, muốn vạch trần hắn cũng không dễ dàng như vậy.
- Vâng!
Nữ tử kia nhìn thấy Bạch Nhạc nhắm mắt lại, không ý tứ tiếp tục nói chuyện nữa, thì khẽ khom người, trả lời một tiếng liền lui ra ngoài.
Chỉ là sau khi rời đi, trong mắt không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.
- Sư tỷ, ngươi gặp sư tôn chưa?
Sau khi rời khỏi chỗ Bạch Nhạc, rất nhanh đã có một thanh niên tới chào đón, nhẹ giọng hỏi.
- Đã gặp.
Nữ tử kia gật đầu, sau khi trầm ngâm một chút, lúc này mới mở miệng nói:
- Chỉ là, hình như hôm nay sư tôn có cái gì không đúng! Ta cố ý nhắc tới La Tiêu, nhưng hắn cũng không có phản ứng gì, hơn nữa cũng không nhắc tới hôn sự giữa ta và La Tiêu... Việc này lộ ra vài phần kỳ quặc.
Thanh niên kia nghe thế, cũng không khỏi ngẩn ra, mở miệng nói:
- Chứ không phải sư tôn thật sự ăn thiệt thòi lớn từ trên người Tinh Hà lão tổ, nên bây giờ không dám trêu chọc Đại La Ma Quân sao?
- Còn không rõ ràng lắm!
Nữ tử kia chậm rãi lắc đầu, mở miệng nói:
- Bất kể thế nào, trước tiên cứ hành động theo kế hoạch! Chờ sau khi gặp La Tiêu, lại xem phản ứng của sư tôn.
- Được!
Thanh niên kia lập tức gật đầu, trầm giọng đáp:
- Sư tỷ, ngươi yên tâm đi, vô luận như thế nào, ta cũng sẽ không để ngươi gả cho La Tiêu.

- Có tin tức gì không?
Mặc dù một đường chậm rãi tiến về Kinh Châu, nhưng dọc con đường này, Dương Bằng vẫn nghĩ hết biện pháp tới hỏi thăm tin tức của Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu, chỉ là bảy ngày thời gian đã qua đi, nhưng vẫn không có bất kỳ kết quả gì.
- Không có tin tức của Bạch phủ chủ và Mộng trưởng lão, nhưng lại nghe được Thận Lâu Vương đã hiện thân lần nữa, tình huống cụ thể như nào còn không rõ ràng lắm.
- Không có tin tức... Không có tin tức cũng tốt!
Dương Bằng gật đầu, nhẹ giọng lặp lại.
Tuy rằng theo lý thuyết, Bạch Nhạc và Mộng Thiên Thu bị Thận Lâu Vương bắt đi chắc chắn phải chết, nhưng trong lòng hắn vẫn mang theo một tia may mắn, dù sao, đoạn đường này cùng nhau đi tới, Bạch Nhạc cũng đã sáng tạo quá nhiều kỳ tích.
Kể từ đó, chỉ cần không xác định được người thật sự chết, vẫn có thể ôm một tia hy vọng.
Rất nhiều lúc không có tin tức, chính là một tin tức nhất.

- Sư tôn, đã sắp xếp xong xuôi, tối nay sẽ bái kiến sư tôn ở Cổ Nhạn Lĩnh!
Chỉ qua một ngày, nữ tử kia lại đến phòng Bạch Nhạc, nhẹ nhàng bẩm báo.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, hắn thật sự không biết chút gì về Từ Châu, với hắn cái gì mà Cổ Nhạn Lĩnh, sợ là ngay cả đường đi hắn cũng không biết.
Cũng may, Bạch Nhạc phản ứng cực nhanh, sau khi hơi trầm ngâm một chút, liền lập tức mở miệng nói:
- Ta biết rồi, tối nay ngươi cùng ta tới đó.
- Vâng!
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, nữ tử kia hơi ngẩn ra, lập tức đáp ứng.
Sau đó nàng hơi trầm ngâm một chút, thử thăm dò nói:
- Sư tôn, Mạc Hàn sư đệ đang ở gần đây... Có cần để hắn tới bái kiến sư tôn không?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, ánh mắt nhìn nữ tử kia có vẻ hơi thâm thúy, nhưng thủy chung không nói một lời.
Nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, dường như Mạc Hàn cũng là đệ tử của Thận Lâu Vương, nhưng bản năng lại nói cho Bạch Nhạc biết, sự tình tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Trong lúc nhất thời, Bạch Nhạc không biết phải trả lời thế nào, nên đơn giản lấy phương thức này đến ép đối phương tiến thêm một bước, giải thích một chút.
Cảm nhận được ánh mắt tràn ngập hàn ý của Bạch Nhạc, nên nữ tử kia chỉ chống đỡ được mấy hơi thở thời gian, liền bị hù dọa chảy đầy mồ hôi lạnh, lập tức quỳ xuống:
- Sư tôn, ta không có ý tứ gì khác... Mặc dù Mạc Hàn sư đệ đã phạm phải sai lầm, nhưng cuối cùng cũng là đệ tử của ngài, hắn đã biết sai rồi, cầu xin sư tôn cho hắn thêm một cơ hội.



Bạn cần đăng nhập để bình luận