Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 751 - Một lần kiên cường, một kiếm đỉnh cao! (2)



Chương 751 - Một lần kiên cường, một kiếm đỉnh cao! (2)




- Mưu Kình Thần, không phải ngươi muốn tìm ta báo thù sao? Vậy thì cứ động thủ đi, nếu Từ mỗ nháy mắt một cái, xem như ta vô dụng!
Bản thân Từ Phong chỉ là Linh Phủ Đỉnh Phong, cản bản không thể phi hành trên không, trong tình huống này, một khi nhảy ra khỏi thuyền, chính xác là có ý muốn từ bỏ sinh mạng.
- Từ trưởng lão!
Nhìn thấy một màn này, người của Linh Tê Kiếm Tông và Bạch Nhạc không khỏi đồng thời lên tiếng kinh hô.
- Từ trưởng lão, lui về, tin ta, ta có thể giải quyết được!
Thân hình thoắt một cái, Bạch Nhạc liền bay về phía Từ Phong, muốn đưa hắn quay về lại thuyền.
Chỉ là không đợi Bạch Nhạc bay tới, đột nhiên thấy trên thân Từ Phong tuôn ra một cỗ linh lực kinh khủng, trong nháy mắt, bất chợt thực lực tăng vọt lên mấy lần.
Nhưng mà, chứng kiến cảnh này, Bạch Nhạc lại không hề có chút vui mừng, ngược lại đáy lòng trỗi dậy một cỗ bi thương.
- Từ trưởng lão!
Mặc dù không ai có khả năng vô duyên vô cớ khiến thực lực của bản thân đột nhiên tăng vọt, bản thân Từ Phong cũng không phải là thiên tài có thể đột phá lúc lâm trận, thực lực tăng vọt như vậy, vốn dĩ không phải bản thân hắn có, mà là cưỡng ép thăng lên, ngược lại phải đánh đổi cái giá bằng cả sinh mạng!
Đối với những cường giả Linh Phủ Đỉnh Phong mà nói, nếu như bằng lòng trả cái giá bằng cả tính mạng, ngay tức khắc sẽ đổi lại thực lực được nâng cao lên Tinh Cung Cảnh!
Cưỡng ép Linh Phủ đột phá đến vỡ vụn, lại không cần dẫn đến đạo kiếp, mà là hao hết lực sinh mạng trong cơ thể để duy trì với sức lực cường đại này.
Thực ra Từ Phong vốn rất hi vọng có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, bây giờ cưỡng ép đột phá, đổi lấy sức mạnh, tất nhiên sẽ trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng kiểu cưỡng ép đột phá này, tuyệt đối không thể đổi ý, một khi bắt đầu, giống như có cường giả Hóa Hư Cảnh ở đây, căn bản không cách nào thay đổi.
- Bạch Nhạc, ngươi rất tốt, thật sự rất tốt! Cả đời này của ta có thể chứng kiến Linh Tê Kiếm Tông có một đệ tử như ngươi, cho dù lão phu chết, cũng có thể nhắm mắt rồi.
Bay trong không trung, trên mặt Từ Phong không lộ chút bi thương nào, ngược lại lại nở một nụ cười vui vẻ.
- Con người sẽ chết một lần, cho dù là Tinh Hải lão tổ, hay là cường giả Hóa Hư, không phải đều sẽ chết hay sao? Chết thì có gì đáng sợ đâu?
- Cả đời này của lão phu không thể bước vào Tinh Cung Cảnh, lúc sắp chết còn có thể trải nghiệm sức mạnh này... cũng không còn gì tiếc nuối.
Nói đến đây, Từ Phong không khỏi lớn giọng cười to.
- Mưu Kình Thần, ngươi muốn báo thù cho cha, vậy thì cứ tới đây! Nhưng lão phu đến bây giờ, cũng phải nói, ta chưa từng hối hận khi xưa đã chém chết cha ngươi, bè lũ tiểu nhân xu nịnh hèn hạ đó, đáng chết!
Trong mắt lộ ra một tia hàn ý, Từ Phong khinh thường nói.
- Ngươi muốn báo thù cho cha ngươi, vậy những người vô tội khi xưa chết trong tay hắn, ai có thể báo thù cho họ đây?
- Cuộc đời này lão phu cũng giết vô số người, nhưng những người mà ta giết, mỗi một người đều đáng chết, chưa hề giết oan bất kỳ ai!
- Đừng nói là hắn, ngay cả ngươi... Mưu Kình Thần, ngươi có dám nói như vậy không? Ha ha ha ha!
Từ Phong lớn tiếng cười to, cho dù sắp kết thúc sinh mệnh, trên mặt Từ Phong vẫn hiện rõ vẻ kiêu ngạo.
Ban đầu khi giết người, Từ Phong đã biết đúng là đệ tử Đông Hải Tiên Đảo, nhưng lại chưa từng do dự, khi đó, hắn không biết, giết đối phương có gây ra phiền phức hậu hoạn gì về sau không?
Không, hắn biết! Thế nhưng vẫn quyết định xuất kiếm.
Bây giờ, mắt thấy Bạch Nhạc vì hắn liều chết ngăn cản Mưu Kình Thần, hắn cảm động, nhưng lại không cách nào thuyết phục được bản thân yên tâm hưởng thụ sự bình an này.
Thực lực không đủ thì sao? Biết rõ sẽ chết thì lại thế nào?!
Biết rõ không thể làm được nhưng không từ bỏ, vì đạo nghĩa, dù chết trăm lần cũng không hối hận!
Đây mới là một tu hành giả, là khí chất và tâm tính mà một người tu theo Kiếm đạo nên có.
Luận thực lực, có lẽ Từ Phong sẽ không có đủ, nhưng nếu luận về khí phách và tâm tính, thế gian này có mấy người có thể sánh bằng?
- Bạch Nhạc, trận chiến này, nên do ta tự tay kết thúc, ngươi không được nhúng tay vào!
Từ Phong nhìn về phía Bạch Nhạc, nghiêm nghị quát.
- Nhớ kỹ chuyện ngươi đã hứa với ta, vì Linh Tê Kiếm Tông giành lấy hạng nhất trong tông môn khảo hạch, như thế... dù lão phu có chết, cũng có thể nhắm mắt!
Nói xong câu đó, Từ Phong ngang nhiên rút kiếm ra khỏi vỏ, mang theo một cỗ khí thế một đi không trở lại, hóa thành một vòng kiếm quang xán lạn hung hăng chém về phía Mưu Kình Thần.
Đây là một kiếm cuối cùng trong đời Từ Phong!
Đây cũng là một kiếm đỉnh cao nhất trong đời này của hắn.
Mang theo sự kiêu ngạo và kiên cường... trong thời khắc cuối cùng của cuộc đời hắn, nở rộ lộng lẫy, không oán không tiếc!
Sóng biển dâng lên, che mất một màn kiếm quang kia, cũng che mất thi thể của Từ Phong!
Thấy thi thể của Từ Phong an táng giữa biển, Bạch Nhạc có chút trầm mặc, nhưng cuối cùng không tiếp tục xuất thủ nữa, chỉ yên lặng ghi tạc mối thù này dưới đáy lòng.



Bạn cần đăng nhập để bình luận