Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 234 - Gặp lại Thanh Vân Kỵ



Chương 234 - Gặp lại Thanh Vân Kỵ




Hiện giờ có nhiều linh thạch như vậy, lại khiến Bạch Nhạc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Điều đáng tiếc đuy nhất, tuy có được nhiều linh thạch như vậy, nhưng Bạch Nhạc không có thời gian để tu luyện.
Chỉ nửa tháng nữa, Huyết Ảnh Ma Tông sẽ bắt đầu huyết tế, thời gian thật sự rất cấp bách.
Đừng nhìn khi đối mặt với Tô Nhan, Bạch Nhạc bày ra tư thế các ngươi có huyết tế hay không không liên quan tới ta, nhưng trên thực tế, hơn vạn người vô tội tử vong, phàm là người còn một chút lương tri, làm sao có thể không động dung.
Nơi Huyết tế có hơn bảy chỗ, hơn nữa ngay cả Tô Nhan cũng không rõ, sẽ huyết tế đầu tiên từ nơi nào, Bạch Nhạc tất nhiên càng không biết. Nếu chỉ dựa vào một mình hắn, cho dù là có thể tìm thấy địa điểm huyết tế khác, chỉ sợ cũng không có quá nhiều ý nghĩa.
Biện pháp duy nhất, chính là dựa vào lực lượng của Thất Tinh Tông, Hàn Sơn, thậm chí là lực lượng của Thanh Vân Kỵ, như vậy mới có thể có chút phần thắng.
Dẫu sao cũng không thể hy vọng mình gặp vận may, vị trí vừa hay tìm thấy chính là trấn nhỏ Huyết Ảnh Ma Tông lựa chọn huyết tế đầu tiên chứ?
Nghĩ mãi, Bạch Nhạc rời khỏi trấn nhỏ chỗ Tô Nhan không lâu, lại thay một thân quần áo, khôi phục hình dáng vốn có của mình.
Dùng thân phận của Ma tu thì không thể chạm mặt người chính đạo.
Về phần tìm địa điểm huyết tế khác, kỳ thật có lẽ không khó như trong tưởng tượng.
Cái gọi là huyết tế, nhất định phải hy sinh tính mạng của đại lượng người thường, điều này cũng quyết định, Huyết Ảnh Ma Tông không thể tìm nơi hẻo lánh để tiến hành huyết tế. Ít nhất cũng phải là giống như trấn nhỏ chỗ Tô Nhan, có hơn vạn người ở mới được.
Hơn nữa, mục đích cuối cùng của đối phương là thành Thanh Châu, cũng có nghĩa là, tất cả địa điểm huyết tế đều phải quay chung quanh thành Thanh Châu, chỉ như vậy mới có thể liên hệ lại với nhau, thậm chí là hình thành một pháp trận nhằm vào thành Thanh Châu, cuối cùng thì huyết tế Thanh Châu!
Sở dĩ âm mưu là âm mưu, chính bởi vì một khi bại lộ dưới ánh mặt trời, thường thường sẽ không đáng giá một xu.
Lúc trước Bạch Nhạc một mực đều tránh Thanh Vân Kỵ, không muốn để bất kỳ ai phát hiện ra tung tích của hắn, nhưng hiện tại thì ngược lại, hắn phải hấp dẫn sự chú ý của Thanh Vân Kỵ hoặc là đệ tử Thất Tinh Tông, Hàn Sơn Tông trước, sau đó dẫn dụ bọn họ phát hiện bí mật của huyết tế.
Rất nhiều lời, là không thích hợp nói ra từ trong miệng Bạch Nhạc, không chỉ là vấn đề độ đáng tin, mà là trùng hợp! Nếu chuyện gì cũng do mình phát hiện, vậy cũng không tránh khỏi quá trùng hợp, bất kể là Ngô Tuyết Tùng hay là người của Hàn Sơn và Thất Tinh Tông, đều không ngu, rất dễ nhận thấy điều dị thường.
Dẫu sao Thiên Cơ Biến cũng không phải ngụy trang khó giải, một khi đối phương sinh ra hoài nghi, rất dễ bị tóm được đuôi mà bại lộ.
Ngược lại, nếu bản thân manh mối chính là từ Thanh Vân Kỵ hoặc là đệ tử chính đạo khác và Bạch Nhạc cùng phát hiện, thậm chí là do người khác báo lên, tất nhiên sẽ không dẫn tới hoài nghi.
Bản thân bản thân chính là phụ trách tuần tra chung quanh, Bạch Nhạc đã có lòng muốn tìm, không phải rất dễ à.
...
- Đội trưởng, ngươi xem!
Từ rất xa chỉ vào một thân ảnh đang nghỉ ngơi dưới tán cây, một Thanh Vân Kỵ nói khẽ.
- Hả?
Ánh mắt hơi nghiêm lại, Diệp Kiến Tường lập tức liền nhận ra Bạch Nhạc,
Trên thực tế, bọn họ trong những ngày này đều đang tìm tung tích của Bạch Nhạc, tất nhiên lập tức nhận ra.
Roi ngựa chỉ một cái, lập tức, một đám Thanh Vân Kỵ đột nhiên gia tốc, trong giây lát, trực tiếp bao vây Bạch Nhạc dưới tàng cây.
Rất hiển nhiên, Bạch Nhạc cũng bị giật mình, lập tức nhảy lên, bàn tay đặt trên thân kiếm, cảnh giác nhìn chằm chằm Thanh Vân Kỵ đang vây tới.
- Các ngươi muốn làm gì?
Ngồi trên lưng ngựa, Diệp Kiến Tường chậm rãi gạt mọi người đi ra, tay nắm lấy roi ngựa, lạnh lùng nhìn Bạch Nhạc,
- Bạch thiếu gia, ngươi cũng nhàn nhã nhỉ.
Quan sát kỹ đối phương, thần sắc Bạch Nhạc cũng dịu đi,
- Vị đại nhân này, chắc là đội trưởng của Thanh Vân Kỵ à? Bạch Nhạc lần này phụng lệnh của Thành chủ ra khỏi thành tra tìm manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông, mục đích của chúng ta là nhất trí, không biết vì sao người lại đột nhiên bao vây ta?
- Ra khỏi thành mấy ngày rồi... Ngươi đã tra được manh mối gì chưa?
Bất vi sở động, Diệp Kiến Tường trầm giọng hỏi.
- Chưa tra được.
Lắc đầu, Bạch Nhạc đúng lý hợp tình trả lời.
- Bạch thiếu gia, việc này quan hệ trọng đại, ngươi không phải không biết, lại trốn ở đây... Nếu không tra được manh mối, dẫn tới huyết tế mở ra, ngươi có gánh trách nhiệm được không.
Nghe thấy lời này, mày Bạch Nhạc đột nhiên nhíu lại, lập tức cười lạnh,
- Nghe ý của người, chẳng lẽ các ngươi đã tra được manh mối của Huyết Ảnh Ma Tông rồi à?
- ...
Vốn là vì mất dấu Bạch Nhạc, ôm đầy một bụng tức, muốn mượn đề tài để nói chuyện của mình giáo huấn Bạch Nhạc một chút, lại không ngờ Bạch Nhạc mỏ nhọn răng sắc như vậy, một câu này lại đột nhiên đốp chát cho Diệp Kiến Tường nửa ngày cũng không nói ra lời.
Nhưng Bạch Nhạc vẫn không có ý dừng lại, nhìn chằm chằm Diệp Kiến Tường tiếp tục nói,
- Thanh Vân Kỵ uy phong thật, nhưng cũng đừng tìm lầm chỗ, nếu thực sự có bản lĩnh thì đi tìm người của Huyết Ảnh Ma Tông đi, thể hiện uy phong ở trước mặt ta làm gì?



Bạn cần đăng nhập để bình luận