Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 929 - Một ngày cuối cùng (2)



Chương 929 - Một ngày cuối cùng (2)




Coi như cộng thêm Vân Mộng Chân, chỉ sợ cũng không được!
- Quảng Hàn Thiên Cung, còn có thể chống đỡ bao lâu?
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân đột nhiên hỏi.
Đưa thần hồn vào Thiên Cung trong tay thoáng cảm ứng một chút, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Một ngày! Đến tối hôm nay, Quảng Hàn Thiên Cung nhất định sẽ hoàn toàn mở ra. Đến lúc đó, cho dù là Nguyệt Lâm Tiên hay là lão tổ Tinh Hải Cảnh đều có thể mạnh mẽ xông vào.
Trên thực tế, dựa theo suy nghĩ của Quảng Hàn Tiên Tử trước đây, người luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung nên là một thiên kiêu Tinh Cung Cảnh đỉnh phong. Luyện hóa đồng thời mở Tinh Hải, thời gian một ngày này, chính là để dành cho đệ tử hoàn toàn khống chế Quảng Hàn Thiên Cung.
Chờ tất cả kết thúc, đệ tử bước vào Tinh Hải Cảnh có thể hoàn chỉnh khống chế lực lượng Quảng Hàn Thiên Cung. Cho dù là cường giả Hóa Hư Cảnh tự ra tay thì cũng có thể ung dung chạy trốn.
Còn như tồn tại Tinh Hải Cảnh thì càng đừng nói tới bất cứ uy hiếp gì. Nếu người nào dám tùy tiện bước vào Quảng Hàn Thiên Cung, quả thực là đi chịu chết.
Nhưng hết lần này tới lần khác... chỉ sợ vị Quảng Hàn Tiên Tử kia cũng tuyệt đối không ngờ một người mới miễn cưỡng đột phá Tinh Cung trung kỳ lại có thể tại liên tiếp dưới cơ duyên xảo hợp mạnh mẽ luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung. Nhưng bởi vì không có Tinh Hải mà không thể chân chính dung nhập nó vào trong, khống chế lực lượng Quảng Hàn Thiên Cung.
Cho dù là Thông Thiên Ma Công hay là Cực Hàn Băng Hoa hoặc là Tinh Cung hoàn mỹ đạo ma song tu của Bạch Nhạc, trong này thiếu bất kỳ một cái nào, đều sẽ đưa tới luyện hóa thất bại!
Đổi thành bất kỳ một người nào khác cũng căn bản không có cách hoàn thành tất cả những thứ này.
Nhưng hết lần này tới lần khác, tất cả đều được thực hiện trên người Bạch Nhạc. Lúc này mới làm ra cục diện khiến người khác không cách nào tưởng tượng nổi như này.
Rõ ràng luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung lại vẫn không thể tránh thoát tử cục trước mắt. Điều này thật sự để cho người ta có phần vô lực, giống như có một thân sức lực nhưng căn bản không tgeer sử dụng.
- Một ngày... Vậy là đủ rồi!
Vân Mộng Chân nhíu chặt mày, trong mắt lộ ra vẻ kiên quyết, trầm giọng nói.
Thật ra Vân Mộng Chân đã sớm đã có thể mở Tinh Hải, chỉ là vì truy cầu đột phá hoàn mỹ, lúc này mới chậm chạp không đột phá. Bây giờ dưới tình hình này, nàng căn bản không thể nghĩ được nhiều vậy.
Biện pháp duy nhất là Vân Mộng Chân mạnh mẽ đột phá Tinh Hải. Sau đó, bằng vào thực lực Tinh Hải Cảnh, còn có Côn Ngô Kiếm, có thể có mấy phần chống đỡ được công kích của những cao thủ Tinh Hải Cảnh này, mang Bạch Nhạc thoát thân.
Nhìn thấy vẻ mặt của Vân Mộng Chân, Bạch Nhạc cũng đã đoán được mưu tính của Vân Mộng Chân. Nhưng hắn vẫn chậm rãi lắc đầu:
- Không được!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc trầm giọng nói:
- Ngươi căn bản chưa có chuẩn bị, lại không thể luyện hóa Quảng Hàn Thiên Cung. Cứ tùy tiện đột phá... Sẽ không chắc chắn lắm. Cho dù may mắn thành công, cũng sẽ để lại tai hoạ ngầm. Ngươi biết rõ hơn ta cảnh giới bất ổn sẽ mạnh mẽ ảnh hưởng đột phá.
Dừng một chút, Bạch Nhạc tiếp tục nói:
- Huống chi, một khi Quảng Hàn Thiên Cung mở ra. Ngay trước người khác mặt... ngươi có lý do gì cứu truyền nhân Ma Quân là ta?
- ...
Nhìn Bạch Nhạc, giờ phút này trong lòng Vân Mộng Chân đột nhiên tê rần.
Nàng hiểu rõ ý của Bạch Nhạc, cũng biết Bạch Nhạc nói đều là thật.
Sở dĩ Bạch Nhạc chậm chạp không chịu nhận quen nàng, cũng là bởi vì không muốn nàng đi nhận phần áp lực và đau khổ kia. Nhưng nếu nàng ngay trước mặt người trong thiên hạ đi cứu truyền nhân Ma Quân, Yến Bắc Thần, thì không thể nghi ngờ là tuyên bố quan hệ với Bạch Nhạc cùng thế nhân.
Điều đó không thể nghi ngờ sẽ để cho nàng rơi vào vực sâu vạn kiếp bất phục. Toàn bộ Đạo Lăng Thiên Tông, không, thậm chí là toàn bộ thiên hạ cũng sẽ không chấp thuận Thánh nữ Đạo Lăng cùng một chỗ với truyền nhân Ma Quân.
Một khi nàng dám làm như thế thì không thể nghi ngờ sẽ trở thành kẻ địch của toàn thiên hạ!
Vậy cũng là phản bội lớn nhất với Đạo Lăng Thiên Tông, khiến cho tín ngưỡng của nàng đổ nát.
Kết quả này, nàng cũng không gánh nổi.
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc chậm rãi mở miệng nói:
- Đi thôi! Vân Mộng Chân, không cần quản ta... Rời khỏi nơi này. Ta sẽ đuổi ngươi và người trong Quảng Hàn Thiên Cung ra ngoài! Hiện tại ta, chỉ là Yến Bắc Thần!
Hiện tại ta, chỉ là Yến Bắc Thần!
Bạch Nhạc là lấy một loại giọng điệu hời hợt nói ra câu này, không mang theo chút cảm xúc nào giống như chỉ là một chuyện vô cùng đơn giản mà thôi.
Thật là một câu nói này rơi vào trong tai Vân Mộng Chân lại khoan sâu đến tận xương tủy nhường nào.
- Chỉ là Yến Bắc Thần... Ngươi đương nhiên có thể nói nhẹ nhàng như vậy. Những ký ức đã qua kia cũng có thể hời hợt xóa đi như vậy ư?
Nhìn Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân nhỏ giọng hỏi ngược lại.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Chân nhưng cuối cùng hắn vẫn trầm mặc.
Hắn không cách nào trả lời Vân Mộng Chân vấn đề này, cũng không biết trả lời như thế nào.
Hiện thực chính là hiện thực, sẽ không bởi vì tình cảm cá nhân mà xảy ra bất kỳ biến hóa nào.



Bạn cần đăng nhập để bình luận