Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 898 - Đột Phá, Tinh Cung Trung Kỳ (2)



Chương 898 - Đột Phá, Tinh Cung Trung Kỳ (2)




Trong chớp mắt, đã bảy ngày trôi qua!
Bảy ngày này, Bạch Nhạc một mực bị vây ở bên trong băng hoa, cả người như tượng đá, không nhúc nhích, nhưng mà, mỗi thời mỗi khắc thực lực đều đang tăng lên.
Theo thời gian trôi qua, rốt cục lực lượng Cực Hàn Băng Hoa cũng bị Bạch Nhạc luyện hóa hết, dường như trong mơ hồ, vang lên một tiếng rạn nứt giòn vang.
Đột nhiên băng hoa bao ở bên ngoài cơ thể Bạch Nhạc xuất hiện một tia rạn nứt!
Mấy ngày nay Bạch Long và tiểu Bạch Giao, vẫn luôn ở bên cạnh chờ đợi kết quả, tự nhiên liếc mắt liền nhận ra được biến hóa.
Tiểu Bạch Giao vung móng vuốt, lập tức bay lên, giống như muốn xông qua xem rõ ngọn ngành, lại bị Bạch Long trừng mắt, sau đó ủy ủy khuất khuất lui về, chỉ là đôi mắt to tròn kia vẫn luôn chớp chớp, hiếu kỳ đánh giá Bạch Nhạc.
- Tiểu tử, chỉ sợ lần này ngươi thật sự tìm được một đồng bọn không tầm thường rồi!
Bạch Long nhìn chằm chằm băng hoa đang chậm rãi văng tung tóe, thở dài một tiếng, mở miệng nói.
- Ngao ô!
Tiểu Bạch Giao lập tức phát ra một tiếng khẽ kêu, thân thể chà xát bên người Bạch Long, giống như có chút không nỡ.
Bạch Long giơ móng vuốt, sờ sờ đầu tiểu Bạch Giao, nhẹ giọng thở dài nói:
- Đừng ngốc thế, ta đã sắp sửa là gỗ mục rồi, ngươi ở lại chỗ này làm cái gì? Ta cũng không cần ngươi ở đây.
- Nhưng tiểu tử ngươi phải nhớ kỹ! Bất kể tương lai hắn cường đại như thế nào, ngươi cũng chỉ là đồng bạn của hắn, nhận hắn làm chủ, hiểu chưa?
Bạch Long nhìn tiểu Bạch Giao, nghiêm túc mở miệng dặn dò.
Cuối cùng nhân loại sẽ không tự chủ được đặt mình ở một cái địa vị càng cao hơn, dường như chủng tộc của nó cũng chỉ có thể phụ thuộc bọn hắn, thậm chí là sủng vật.
Đây là chỗ Bạch Long vẫn luôn khinh thường.
Long tộc kiêu ngạo, không cần nhận bất kỳ kẻ nào làm chủ, cũng vĩnh viễn không có quan hệ chính và phụ, điểm này, khắc sâu vào trong từng huyết mạch long tộc chân chính.
Tiểu Bạch Giao không hiểu chuyện, nó nhất định phải dạy bảo tốt, chuyện này, không có nửa điểm để thương lượng.
Nếu như tiểu tử nhân loại kia, không làm được điểm này, nó thà rằng để tiểu Bạch Giao tiếp tục ở lại nơi đây.
. ..
Oanh!
Trong tích tắc, băng hoa bên ngoài thân thể Bạch Nhạc chợt nổ tung lên, vụn băng bắn ra tứ phía, giống như mưa đá.
Cùng lúc đó, bên trên Tinh Cung của Bạch Nhạc, đột nhiên lộ ra một đạo quang mang huyễn lệ, bất kể là linh lực hay là ma khí đều đồng loạt son đột phá.
Trong nháy mắt Tinh Cung giống như hoàn toàn ngưng tụ, hóa thành tồn tại chân thật, tất cả đều có vẻ cực kỳ rõ ràng, trông rất sống động.
Trong bảy ngày ngắn ngủi, Bạch Nhạc với sự trợ giúp của Cực Hàn Băng Hoa, liền mạnh mẽ đột phá một cảnh giới nhỏ, tốc độ đề thăng như vậy, quả thực là nghe rợn cả người.
Quan trọng nhất là, nếu như quan sát tỉ mỉ, sẽ phát hiện bây giờ bên trong Tinh Cung của Bạch Nhạc, cũng lưu lại một đóa băng hoa thuần trắng, rơi vào trên tay tôn nhân hình hóa thân kia.
Đây không phải là hư huyễn, mà là Cực Hàn Băng Hoa chân thực.
Cực Hàn Băng Hoa trợ giúp Bạch Nhạc đột phá một cảnh giới, cũng chỉ tiêu hao một phần lực lượng bên ngoài mà thôi, lấy thực lực hiện tại của Bạch Nhạc, căn bản không có cách xúc động lực lượng hạch tâm.
Xoạt!
Băng hoa bên ngoài cơ thể vỡ nát, đàm thủy xung quanh tràn lên lần nữa, trong nháy mắt bao phủ Bạch Nhạc.
Chỉ là, bây giờ Cực Hàn Băng Hoa bị luyện hóa, khiến nhiệt độ xung quanh đàm thủy đã thay đổi, không còn loại cảm giác cực hàn kia nữa.
Bạch Nhạc có một loại cảm giác mơ hồ, không có đóa Cực Hàn Băng Hoa này, chỉ sợ Bạch Long cũng rất khó tiếp tục sinh tồn.
Oanh!
Tại thời điểm trong đầu Bạch Nhạc hiện lên cái ý niệm này, một dòng sông chợt xoắn tới, trực tiếp nâng Bạch Nhạc bay lên, trong chốc lát, đã trực tiếp bay ra thủy đàm.
Cùng lúc đó, Bạch Giao cũng bay ra ngoài theo, uốn lượn ở phía trên thủy đàm, giống như chưa thích ứng được cái đàm thủy này không còn băng hàn, nó đưa móng vuốt ra khuấy động đầm nước một chút, sau đó lại bay vào không trung.
Từ trong đầm nước bay ra ngoài, cũng đã là đêm muộn, ánh trăng hạ xuống, có vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Dưới ánh trăng, thân ảnh Bạch Long cũng chậm rãi nổi lên, nhưng rõ ràng thân hình đã mờ nhạt đi rất nhiều.
- Tiền bối...
Bạch Nhạc nhìn Bạch Long, nhẹ giọng mở miệng nói.
- Cực Hàn Băng Hoa ngươi đã lấy, nếu như không có sự tình khác, hiện tại cũng nên đi đi.
Vẻ mặt Bạch Long có vẻ hơi đạm mạc, bình thản nói.
Bạch Nhạc nhìn tiểu Bạch Giao, nhẹ giọng nói:
- Lúc trước đó ta đã nói qua, muốn dẫn Bạch Giao cùng đi ra ngoài, nhìn thế giới bên ngoài một chút! Xin tiền bối nhận lời.
Tự nhiên Bạch Nhạc không quên lời nói trước đó, nên lúc này giải thích.
Bạch Long liếc nhìn Bạch Nhạc một cái thật sâu, trầm giọng nói:
- Ngươi muốn nó làm sủng vật của ngươi sao?
- Không, là bằng hữu!
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Chúng sinh đều có linh, Bạch Giao cũng giống vậy, ta sẽ dẫn hắn cùng rời khỏi Quảng Hàn Thiên Cung, nhưng sẽ không ước thúc tự do của hắn, bất kể hắn lựa chọn theo ta, hay là một mình rời đi, đều là do hắn.



Bạn cần đăng nhập để bình luận