Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 121 - Xả thân cứu giúp (2)



Chương 121 - Xả thân cứu giúp (2)




Linh Tê Nhất Kiếm!
Từ lúc Vân Mộng Chân xuất thủ, Bạch Nhạc đều một mực trầm mặc đứng yên tại chỗ, bộ dạng giống như tâm đã chết, không để ý tới gì nữa.
Nhưng trên thực tế, đó đâu có là gì.
Tấn công địch tất phải tự cứu, những đạo lý này, Dạ Nhận có thể hiểu, Vân Mộng Chân có thể hiểu, Bạch Nhạc tất nhiên cũng có thể hiểu.
Hắn không phải loại thiếu niên chưa hiểu sự đời, chớm biết yêu, loại suy nghĩ khốn khiếp như hoài nghi đối phương có yêu mình hay không, có nguyện ý vì mình mà trả giá sinh mệnh hay không, căn bản sẽ không xuất hiện trong đầu Bạch Nhạc.
Hắn hiểu lựa chọn của Vân Mộng Chân mới là lựa chọn chính xác nhất, tất nhiên cũng hiểu, mình phải sắm vai nhân vật gì mới có thể khiến mình không còn trở thành liên lụy của Vân Mộng Chân.
Đương nhiên, quan trọng hơn là, hắn cần phải chờ được một cơ hội!
Một cơ hội có thể sử hết khí lực, thậm chí là thay đổi kết cục! Dưới chênh lệch thực lực tuyệt đối, nếu hắn máu nóng xộc lên trực tiếp xông lên đi liều mạng, trừ chịu chết và khiến Vân Mộng Chân phân tâm ra, căn bản không thể giúp được bất kỳ điều gì.
Cho nên Bạch Nhạc một mực đang đợi, cho dù trong lòng vô cùng lo lắng, cũng không lộ ra chút manh mối.
Mượn lúc Vân Mộng Chân kịch chiến với Dạ Nhận, Bạch Nhạc cẩn thận di động bước chân, đi tới vị trí mà vươn tay ra là có thể rút kiếm.
Vào khoảnh khắc Tinh Cung tiêu tán, Bạch Nhạc đã nhặt lại kiếm, chỉ là ở dưới loại tình huống này, bất kể ai cũng không có tinh lực chú ý tới hắn mà thôi.
Cho đến giờ phút này, trong nháy mắt Vân Mộng Chân và Dạ Nhận sắp phân ra thắng bại, Bạch Nhạc liền dồn hết toàn lực, đâm ra một kiếm này!
Tuy lúc trước không hề có động tác, nhưng trên thực tế, tinh thần của Bạch Nhạc lại thủy chung chú ý chặt chẽ trận đánh này, quả thực giống như bản thân hắn một mực đang chiến đấu.
Tâm kiếm tương thông!
Lại dùng hữu tâm tính vô tâm, cho dù là có chênh lệch trên thực lực tuyệt đối, khi một kiếm này đâm ra, cũng vô cùng chính xác, đúng vào thời khắc mấu chốt nhất.
Mũi kiếm chính xác điểm lên trên mũi đao của Dạ Nhận, ngăn cản một kích tất sát này.
Đương nhiên, bội kiếm của đệ tử Linh Tê Kiếm Tông là tuyệt đối không cản được một kích của Dạ Nhận.
Bội kiếm trong tay Bạch Nhạc cũng theo tiếng mà gãy, nhưng một kiếm này dẫu sao cũng đã tranh thủ được một chút thời gian cho hắn, mà thời gian này, lại đủ để khiến Bạch Nhạc dùng thân thể chắn ở trước người Vân Mộng Chân.
- Phập!
Lập tức, mũi đao cắm vào ngực Bạch Nhạc, giống như một đóa hoa hồng kiều diễm nở ra trước ngực!
Một kích tất sát này của Dạ Nhận, lại bị Bạch Nhạc cản lại thay cho Vân Mộng Chân.
Ma khí khủng bố thuận theo mũi đao trút vào trong cơ thể, điên cuồng phá hủy tất cả sinh cơ trong cơ thể Bạch Nhạc.
Nếu là dưới tình huống bình thường, cho dù là mười Bạch Nhạc cũng chết ngắc.
Nhưng mà, trong nháy mắt mũi đao nhập thể, Thông Thiên Ma Công đột nhiên vận chuyển, không chịu khống chế bùng nổ ra, dùng ma khí khủng bố hình thành vô số chướng ngại, chắn trước mũi đao, thậm chí trực tiếp cắn nuốt ma khí đang thuận theo mũi đao ùa vào trong cơ thể Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, đồng tử của Dạ Nhận đột nhiên co rút lại, nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trong điện quang hỏa thạch, thu hồi ba phần lực đạo.
Bùm!
Đồng thời, một kích đó của Vân Mộng Chân cuối cùng cũng đánh ra, nửa thanh kiếm gãy đột nhiên đâm vào trong cơ thể Dạ Nhận, lực lượng khủng bố thuận thế bùng nổ, trực tiếp đánh bay đánh bay ra ngoài.
- Bạch Nhạc!
Lập tức ôm lấy thân thể của Bạch Nhạc, Vân Mộng Chân lo lắng hét lên.
- Ta đã nói rồi, ta sẽ chết ở phía trước ngươi.
Cố gắng chống đỡ để nhìn thấy Vân Mộng Chân không sao, một hơi trong lòng Bạch Nhạc lập tức tiết ra, cố nói xong câu đó, liền triệt để mất đi ý thức.
Nghe thấy lời nói quen thuộc này, Vân Mộng Chân cơ hồ đã khó có thể khống chế cảm xúc của mình, trong nháy mắt hốc mắt đỏ lên, nước mắt cơ hồ tràn mi trào ra.
Ngay sau đó, một vầng mặt trời tím rực rỡ đột nhiên tỏa ra trong bầu trời đêm!
Thân ảnh của Tử Dương Chân Nhân đồng thời từ chân trời hạ xuống bên thiên điện.
- Phập!
Phun ra một búng máu, Dạ Nhận đột nhiên rút nửa thanh kiếm gãy đâm vào trong cơ thể mình xuống mặt đất, cuối cùng nhìn Bạch Nhạc một cái rất sâu, phút chốc liền biến mất trong bóng đêm.
Tử Dương Chân Nhân trở về, cũng có nghĩa là vở kịch này đã hạ màn.
Người trong ma đạo của Hắc Long Đàm cũng theo đó nhanh chóng bỏ chạy xuống dưới núi, trên toàn bộ ngọn núi chỉ để lại thây rắn khắp nơi, nhìn ghê cả người.
- Thánh Nữ!
Phục hồi tinh thần, đám người Văn Trạch vội vàng vây tới.
Chỉ là lúc này Vân Mộng Chân nào còn rảnh để để ý tới bọn họ, một tay đặt trên hậu tâm của Bạch Nhạc, linh lực còn sót lại không nhiều trong người thuận thế không ngừng ùa vào trong cơ thể Bạch Nhạc, duy trì sinh cơ cuối cùng của Bạch Nhạc.
Đổi lại là bất kỳ một ai, sợ rằng chưa chắc có thể đưa linh lực vào trong Linh Phủ của Bạch Nhạc một cách thông thuận như vậy, nhưng lúc trước Bạch Nhạc đúc lại đạo cơ, chính là dựa vào nguyên âm của Vân Mộng Chân, đối với Bạch Nhạc mà nói, khí tức và lực lượng của Vân Mộng Chân thật sự quá thân thiết, căn bản không hề có trở ngại, trực tiếp hút những linh lực này vào trong Linh Phủ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận