Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1281 - Bất Tử Thanh Vương giá lâm (2)



Chương 1281 - Bất Tử Thanh Vương giá lâm (2)




Sau khi lấy được Thanh Vương Kiếm, nụ cười sảng khoái đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt của Bất Tử Thanh Vương:
- Tốt, bản vương dĩ nhiên sẽ không để cho ngươi thất vọng, ngươi muốn giết ai, cứ việc nói với ta.
Diệp Huyền chính là một nhân vật như vậy, nếu đã quyết tâm lên Đạo Lăng Sơn, làm sao ông ta có thể không chuẩn bị gì.
Người khác muốn tìm được Bất Tử Thanh Vương sẽ vô cùng trắc trở, nhưng đối với Diệp Huyền thì có lẽ không khó, lấy cái giá luyện chế lại Thanh Vương Kiếm đã đủ để mời được Bất Tử Thanh Vương ra tay.
Phải biết từ Tinh Hải nhập vào Hóa Hư Cảnh là một cửa ải vô cùng khó khăn, cho dù Bất Tử Thanh Vương có đoạt xá trọng sinh nhưng cũng không thể đột phá được nó trong một khoảng thời gian ngắn, do đó, khoảng thời gian này đối với Bất Tử Thanh Vương mà nói là vô cùng khó khăn.
Nhưng qua bàn tay của Diệp Huyền, luyện chế lại Thanh Vương Kiếm, Bất Tử Thanh Vương có thể huy động được sức mạnh của Hóa Hư, đối với ông ta mà nói, có loại lợi ích như vậy đặt trước mặt, vả lại bản thân ông ta lại là người của Đại Càn vương triều, đương nhiên muốn ông ta đồng ý điều kiện của Diệp Huyền sẽ không khó.
Bất Tử Thanh Vương của quá khứ chính là cường giả chân chính có thể giao đấu với Đạo Lăng Thánh Nữ, cho dù thực lực chưa hồi phục, nhưng cảnh giới và thần thông vẫn còn đó, cộng thêm Thanh Vương Kiếm được luyện chế lại, đủ để rung chuyển Hóa Hư.
Tuy nhiên, điều đó so với sự tồn tại của Mặc Kình và Diệp Lăng Vân thì vẫn còn chưa đủ, cho nên Bất Tử Thanh Vương mới không xuất hiện, mãi cho đến khi Mặc Kình và Diệp Lăng Vân chết, ông ta mới hiện thế.
Tự bản thân những chuyện này cũng không khó đoán, nghe được cuộc nói chuyện giữa Diệp Huyền và Bất Tử Thanh Vương, mọi người rất nhanh chóng đã hiểu ra.
Tuy nhiên, chính vì điều này đã khiến người đối đầu với Diệp Huyền cảm thấy kiêng kỵ ông ta hơn một chút.
Đại Càn vương triều.
Đại Càn vương triều trong tối không biết đã tích lũy được bao nhiêu sức mạnh, nay có thêm một vị Bất Tử Thanh Vương đoạt xá trọng sinh, dù Diệp Huyền có chết đi chăng nữa, Thanh Vương nhất định cũng có đủ sức để chống lại tam đại Thiên Tông.
Diệp Huyền ngủ đông nhiều năm như vậy, lần này lại xuất hiện ở Đạo Lăng Sơn, không phải chỉ đơn giản là vì cứu Bạch Nhạc, mà đây là lần nữa cho cả thiên hạ thấy được sức mạnh của Đại Càn vương triều.
Nhận ra điều này, cho dù là chưởng giáo của Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung, hay là Ninh Giang, lúc này sắc mặt đều đột nhiên trở nên vô cùng khó coi.
Những cái tên đã từng gây nên sóng gió này, cho dù đã đi đến điểm cuối của sinh mệnh, nhưng quả nhiên không có ai là đèn cạn dầu.
Diệp Huyền vẻ mặt lãnh đạm, hỏi:
- Thanh Vương, những chuyện khác không cần ngươi quản, ngươi chỉ cần đưa Bạch Nhạc xuống núi an toàn, ngươi có chắc làm được không?
- Bảy phần.
Khóe miệng Bất Tử Thanh Vương hơi nhếch lên, ông ta liếc mắt nhìn Ninh Giang.
Mặc dù chỉ vừa mới đến, nhưng khả năng phán đoán tình hình của Bất Tử Thanh Vương vẫn vô cùng chính xác.
Đừng nhìn vào sự dữ tợn trong tiếng hô của những người này, thật ra khi đối mặt với Bất Tử Thanh Vương, người có đủ dũng khí và sức mạnh để ngăn cản ông ta, chỉ có mình Ninh Giang mà thôi, chứ những người từ Thái Cực Đạo và Tiên Du Kiếm Cung sẽ không liều mạng để ngăn cản.
Về phần Ninh Giang, bây giờ hắn ta vẫn phải bảo vệ Vân Mộng Chân, như vậy tính ra, nắm chắc bảy phần đã đủ.
Trong mắt Diệp Huyền hiện lên vẻ bình tĩnh, ông ta hờ hững nói:
- Bảy phần… Như vậy là đủ rồi.
Trên đời này chưa từng có chuyện nắm chắc mười phần, có thể nắm chắc bảy phần cũng đã đủ rồi.
Trên mặt Bất Tử Thanh Vương mang theo nụ cười, ông ta hướng về phía Bạch Nhạc, tỉnh bơ nói:
- Tên tiểu tử kia, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Mi mắt Bạch Nhạc giần giật, hắn không khỏi thầm cười khổ:
- Tham kiến Thanh Vương điện hạ.
Tuy lúc đầu hắn đã thỏa thuận với Thanh Vương, nhưng thật ra chỉ là lợi dụng lẫn nhau, thậm chí hắn còn tàn nhẫn lừa dối Thanh Vương một lần, bây giờ gặp lại Bất Tử Thanh Vương, đương nhiên có chút áy náy.
- Lúc trước gặp bản vương ngươi không có cẩn thận như vậy.
Thanh Vương Bất Tử nhìn Bạch Nhạc cười nửa miệng, sau đó tiếp tục nói:
- Thanh Châu của bản vương, ở còn thoải mái không?
- …
Mặc dù Bạch Nhạc rất muốn bảo, ‘Thanh Châu của bản vương’ mà ông ta đang nói đến đã là chuyện của ngàn năm trước, bây giờ hắn đã là phủ chủ Thanh Châu, hơn nữa còn là phủ chủ chính quy được Đại Càn vương triều sắc phong, nhưng hắn không thể nói ra điều này.
Trên đời này không có quá nhiều sự thật, không đánh được người khác thì phải thành thật thừa nhận.
Thanh Vương Bất Tử nhìn thấy bộ dạng kinh ngạc của Bạch Nhạc, vẻ mặt ông ta vô cùng vui vẻ, thản nhiên nói:
- Đi thôi, bản vương sẽ đưa ngươi xuống núi.
Cho dù đã bị kẻ thù bao vây trên Đạo Lăng Sơn, nhưng lời nói của Bất Tử Thanh Vương vẫn thản nhiên không gì sánh được, như thể đây chỉ là chuyện rất đơn giản.
Đây chính là sức mạnh của Bất Tử Thanh Vương.
Là một trong những cường giả đứng đầu thiên hạ lúc xưa, ngay cả khi sức mạnh của ông ta còn lâu mới hồi phục hoàn toàn, ông ta cũng hoàn toàn không hề coi trọng những người này.



Bạn cần đăng nhập để bình luận