Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 120 - Xả thân cứu giúp



Chương 120 - Xả thân cứu giúp




Vết thương không ngừng vỡ ra, nửa thân thể đều bị nhuộm thành màu đỏ, nhìn ghê cả người.
Mỗi một đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông ở đây đều giống như phát điên, mắt đỏ bừng, hận không thể tự mình bị thương thay cho Thánh Nữ.
Ở trong Đạo Lăng Thiên Tông, từ lúc bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy Vân Mộng Chân, Vân Mộng Chân giống như tiên tử đứng trên mây, cao cao tại thượng, không nhiễm một chút bụi bặm, nhưng hiện giờ, Vân Mộng Chân thậm chí không có cơ hội ngăn vết thương đổ máu.
Bọn họ tận mắt thấy Thánh Nữ bị thương, nhưng lại không có biện pháp gì.
Cao thủ của Hắc Long Đàm và xà triều đã cầm chân bọn họ, hơn nữa, chém giết sinh tử của cường giả Tinh Cung cảnh, căn bản không phải là bọn họ nhúng tay vào được.
Truyền thuyết về Dạ Nhận, bọn họ tất nhiên cũng từng nghe nói.
Nhưng cái này và chính mắt nhìn thấy Dạ Nhận xuất thủ là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, rõ ràng cũng chỉ có tuổi xấp xỉ với mọi người, nhưng thực lực khủng bố đó của Dạ Nhận cho dù là đệ tử của Đạo Lăng Thiên Tông như bọn họ cũng không thể so sánh.
Trước đó, rất nhiều người đều cho rằng, Thánh Nữ chính là nhân vật xuất sắc nhất đời này, căn bản không ai có thể chống lại nàng ta.
Nhưng một thanh chủy thủ đó rõ ràng đã nói với tất cả mọi người, Dạ Nhận đời này, cũng là tuyệt đại thiên kiêu, không hề kém hơn vị Thánh Nữ Vân Mộng Chân này.
Trước giờ, bọn họ đều sống trong niềm kiêu ngạo đạo lăng thiên hạ, dường như trừ Đạo Lăng Thiên Tông ra, thiên hạ không có cao thủ và thiên tài.
Trận đánh ở Đạo Lăng Sơn, Thông Thiên Ma Quân dựa vào sức của bản thân, đánh nát thần thoại đạo lăng bất bại, cũng khiến bọn họ biết rằng, trên đời này, còn có Ma Quân tuyệt thế như Thông Thiên Ma Quân.
Mà lúc này, nhìn Vân Mộng Chân bị Dạ Nhận bức cho liên tiếp bại lui, lại khiến bọn họ ý thức được, thì ra ở ngoài Đạo Lăng Thiên Tông, không ngờ cũng có thiên kiêu vô song đáng sợ như vậy.
Đây là một loại nhận thức bị phá diệt, cũng khiến bọn họ từ trong lòng sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó có thể ức chế.
Bọn họ thậm chí không thể tưởng tượng, Thánh Nữ có thể sẽ chết ở đây, chết dưới mũi đao đen như mực này.
Nhưng tất cả, dường như ở gần ngay trước mắt.
Ầm!
Liên tục kịch chiến thời gian gần một nén hương, bất kể là Dạ Nhận hay là Vân Mộng Chân đều không thể duy trì Tinh Cung, lại dưới một lần trùng kích kịch liệt, hai Tinh Cung đồng thời tản đi.
Nhưng mà, chiến đấu vẫn chưa bởi vậy mà kết thúc, thậm chí ngược lại càng trở nên hung hiểm hơn.
Trong điện quang hỏa thạch, Dạ Nhận đã giống như một bóng ma tung người mà đến, thanh chủy thủ khủng bố đó khi chém giết cận thân, lại lộ ra càng khủng bố hơn.
Quan trọng nhất là, Dạ Nhận lúc này, mỗi một kích đều đang ép Vân Mộng Chân phải chống đỡ.
Lần trước Vân Mộng Chân bại, trên thực tế là thua trên binh khí trong tay, không có Côn Ngô Kiếm trong tay, trường kiếm khác căn bản không thể chống cự được sự sắc bén của Dạ Nhận, lần này lại giao thủ, trên thực tế, Vân Mộng Chân đã đề phòng rồi.
Lúc trước dẫn động Tinh cung chi lực, chính là muốn loại bỏ chênh lệch trên vũ khí, chỉ là theo tinh lực hao tổn, vẫn khó tránh khỏi loại va chạm giáp lá cà này.
- Keng!
Một tiếng vang giòn tan, kiếm trong tay Vân Mộng Chân lại theo tiếng mà gãy, căn bản không cho Vân Mộng Chân cơ hội phản ứng, mũi đao lạnh như băng đã thuận thế hạ xuống, chỉ thẳng vào cổ họng Vân Mộng Chân.
Lúc này, trong mắt Dạ Nhận đầy vẻ hưng phấn.
Giết chết Đạo Lăng Thánh Nữ luôn là tâm nguyện lớn nhất của hắn, cũng là tâm nguyện của truyền nhân vô số đời của Dạ Nhận nhất mạch, mà lúc này, tâm nguyện này sẽ được hoàn thành ở trong tay hắn, sao hắn lại không hưng phấn cho được?
Cho dù vì thế, hắn phải trả giá trọng thương để thừa nhận sự phản công lúc sắp chết của Vân Mộng Chân, hắn cũng không hề hối tiếc.
Cho dù trên lý trí biết rằng, sau khi chặt đứt mũi kiếm của đối phương, chỉ cần kéo dài thêm một chút, có thể dễ dàng giết chết Vân Mộng Chân, nhưng hắn đã không chờ được nữa!
Đêm dài lắm mộng!
Không ai biết Tử Dương Chân Nhân sẽ trở về lúc nào, chỉ có dùng tốc độ nhanh nhất giết chết Vân Mộng Chân hắn mới có thể yên lòng.
Lúc sinh tử, trong lòng Vân Mộng Chân cũng sinh ra một tia kiên quyết.
Nàng ta biết rất rõ, một đao này nàng ta đã không cản được, lúc sắp chết, điều duy nhất nàng ta có thể làm chính là dồn hết toàn lực dùng kiếm gãy trong tay, giáng cho Dạ Nhận một kích cuối cùng, cho dù không thể giết chết Dạ Nhận, ít nhất cũng phải khiến hắn bị thương nặng!
Chỉ có như vậy mới có thể bức lui người trong ma đạo khác, cứu sau Văn Trạch, cũng cứu... Bạch Nhạc!
Bạch Nhạc!
Lập tức, trong đầu Vân Mộng Chân không khỏi lại hiện ra thân ảnh của Bạch Nhạc, bất kể là phẫn nộ hay là cừu hận, xấu hổ, cảm động, vào khoảnh khắc này, dường như đều đã không quan trọng, quan trọng là thân ảnh này dường như thật sự đã đi vào trong lòng nàng ta.
Như vậy... Vĩnh biệt đi!
- Vù!
Ngay khi Vân Mộng Chân đang thầm vĩnh biệt, chuẩn bị đối mặt với tử vong, tiếng mũi kiếm run rẩy rất nhỏ truyền đến, cơ hồ là cùng thời khắc đó, một tia kiếm mang giống như đột nhiên vượt qua sự cách trở của không gian, trực tiếp xuất hiện trước người Vân Mộng Chân.



Bạn cần đăng nhập để bình luận