Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 228 - Tâm tư của Tô Nhan



Chương 228 - Tâm tư của Tô Nhan




Ngón tay đỡ cằm Tô Nhan, Bạch Nhạc lạnh lùng nói,
- Mỹ nhân tinh xảo như vậy, giết rất đáng tiếc... Tô cô nương, ngươi cứ muốn ép ta phải làm ra chuyện giết phong cảnh lạt thủ tồi hoa này à.
Hành động của Bạch Nhạc lộ ra cực kỳ ngả ngớn, nhưng Tô Nhan từ trong mắt Bạch Nhạc lại không nhìn thấy dục vọng, mà là sát cơ thấu xương.
Tô Nhan không chút nghi ngờ, chỉ cần một câu trả lời không đúng, đối phương sẽ không chút do dự vặn gãy cổ nàng ta.
Nhiều năm như vậy trôi qua, cái Tô Nhan tự tin nhất chính là dung mạo của mình, đặc biệt lại phối thêm mị thuật, dường như bất kỳ nam nhân nào ở trước mặt nàng ta đều trở thành bề tối dưới váy!
Cho dù là có một số người không quá bị mị thuật ảnh hưởng, cũng thực sự rất khó hạ quyết tâm tàn nhẫn với nàng ta.
Cũng chính là vì vậy, cho dù là bị đối phương áp chế, Tô Nhan cũng một mực có lòng tin có thể chu toàn, thậm chí là từ trong miệng đối phương tìm hiểu hư thật.
Nhưng, Tô Nhan có thế nào cũng không ngờ được, đối phương không ngờ thật sự có thể làm được máu lạnh như vậy, triệt để không đếm xỉa tới mị lực của nàng ta.
- Giết ta, trấn nhỏ này trở thành hoang tàn, tông môn rất nhanh sẽ ý thức được tin tức đã bại lộ. Toàn bộ kế hoạch đều sẽ theo đó mà thay đổi, không có bất kỳ lợi ích gì đối với ngươi cả.
Sắc mặt tái nhợt, Tô Nhan cũng triệt để thu hồi biểu cảm vô tội đó, bình tĩnh trả lời.
- Thì ra vẫn có thể nói chuyện tử tế.
Cười lạnh một tiếng, Bạch Nhạc vỗ tay, tản đi ma khí trong cơ thể Tô Nhan, thản nhiên mở miệng nói,
- Miễn cưỡng xem như là lý do, có điều... Vẫn chưa đủ!
Bạch Nhạc vốn chỉ là muốn hù dọa Tô Nhan mà thôi, đạt được mục đích rồi, tất nhiên sẽ cho đối phương một chút hy vọng, nếu không, thực sự bức Tô Nhan đến tuyệt vọng, không tiếc tất cả mọi giá liều mạng với hắn, vậy chính là mất nhiều hơn được.
- Tin tức ngươi muốn biết, ta thực sự là hiểu biết có hạn... Nhưng ta có thể giúp ngươi hỏi thăm tất cả tin tức ngươi muốn biết.
Thở phào một hơi, Tô Nhan cũng bình tĩnh lại.
Mị thuật không có hiệu quả, như vậy muốn sống sót, biện pháp duy nhất chính là chứng minh giá trị của mình.
Đối với Ma tu mà nói, bản thân điều này chính là chân lý không thể bàn cãi.
- Người khác đã chết, ngươi dựa vào cái gì mà dám đảm bảo, tin tức sẽ không lộ ra?
Bất vi sở động, Bạch Nhạc lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Chỉ là một số tiểu nhân vật mà thôi, chết thì chết, Phá Nam Phi căn bản sẽ không hỏi đến loại việc nhỏ này.
Lắc đầu, Tô Nhan giải thích,
- Ta mới là người phụ trách huyết tế nơi này! Phá Nam Phi chỉ cần huyết tế thành công, về phần vì vậy mà chết bao nhiêu người... Căn bản không quan trọng.
Cách nói này, Bạch Nhạc cũng có thể chấp nhận! Đối với những Ma tu này mà nói, mạng người thật sự rất không đáng tiền, đặc biệt là ở trong mắt loại cường giả như Phá Nam Phi.
- Cho dù sẽ bởi vậy mà dẫn tới huyết tế thất bại?
- Giống như ngươi nói, huyết tế có thành công hay không, không có bất kỳ liên quan gì tới ngươi. Ngươi việc gì cứ nhất định phải cắt ngang huyết tế?
Bình tĩnh nhìn Bạch Nhạc, Tô Nhan tiếp tục nói,
- Huống chi... Không có gì quan trọng hơn tính mạng.
- Ta muốn tất cả tin tức liên quan tới Bạch Nhạc.
Trầm mặc một lát, lúc này Bạch Nhạc mới trầm giọng nói,
- Huyết tế không liên quan tới ta, nhưng... Ai dám uy hiếp đến Bạch Nhạc, ta sẽ giết kẻ ấy!
Nghe thấy vậy, Tô Nhan cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi,
- Bạch Nhạc rốt cuộc có quan hệ gì với ngươi?
- Cái không nên hỏi thì đừng hỏi.
Liếc Tô Nhan một cái, Bạch Nhạc thản nhiên nói,
- Ngươi chỉ cần biết, nếu Bạch Nhạc chết... Ta muốn toàn bộ Huyết Ảnh Ma Tông chôn cùng!
- ...
Trong lòng đột nhiên thắt lại, Tô Nhan cũng biết, vấn đề này đã thuộc về cấm kỵ, tất nhiên không dám hỏi nhiều.
- Ta mệt rồi, an bài chỗ nghỉ ngơi cho ta.
Xua tay, Bạch Nhạc thản nhiên phân phó.
...
- Bảy người...Sao chỉ chỉ có ba người các ngươi trở lại?
Nhìn ba người thảm hại không thể tả trước mặt, sắc mặt Phá Nam Phi có chút lạnh lùng, trầm giọng hỏi.
- Sư tôn thứ tội, đệ tử vô năng! Chỉ là, đối phương thật sự quá mạnh... Trừ khi tiểu sư đệ tự mình xuất thủ, nếu không, chỉ sợ đệ tử bản tông, không ai dám nói là thắng.
Quỳ gối, ngoan ngoãn nhận tội, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được mà biện giải.
Nhắc tới ái đồ của mình, sắc mặt Phá Nam Phi mới dịu đi mấy phần,
- Tuy thiên phú của Hiên nhi tốt, nhưng vẫn thiếu mấy phần tôi luyện, chưa chắc đã là đối thủ của đối phương.
- Là yêu cầu của sư tôn đối với tiểu sư đệ quá cao.
Thấy thần sắc của Phá Nam Phi có biến hóa, đệ tử đó đệ tử đó nịnh hót.
- Thôi, không cần quá để ý tới người này, bất kể có bao nhiêu thủ đoạn, chỉ cần chưa bước vào Tinh Cung, chung quy vẫn chỉ là một con kiến.
Xua tay, Phá Nam Phi trầm giọng nói,
- Các ngươi đi xuống đi, tiếp tục truy tra tung tích của Bạch Nhạc. Chỉ cần tìm thấy Bạch Nhạc, có lẽ có thể tra ra lai lịch của đối phương.
- Vâng.
Thấy Phá Nam Phi không có ý truy cứu, ba đệ tử mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lui xuống.



Bạn cần đăng nhập để bình luận