Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 478 - Bây giờ, ngươi còn muốn về Thất Tinh Tông nữa không?



Chương 478 - Bây giờ, ngươi còn muốn về Thất Tinh Tông nữa không?




Ở trong mắt người ngoài, tựa hồ chỉ trong thoáng chốc, dung mạo lẫn đồ áo Bạch Nhạc đang mang đều biến thành bộ dạng Văn Trạch, thậm chí Bạch Nhạc còn tận lực học theo bảy tám phần biểu tình, nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Mộng Thiên Thu lại nghiễm nhiên có một phen cảm thụ khác.
Huyễn thuật rất tốt, cũng đúng là Thiên Cơ Biến do hắn dạy, chỉ là... Chính như Bạch Nhạc nói, đây gần gần mới chỉ là vừa nhập môn mà thôi, chưa che lấp được khí tức thần hồn, cái gọi là ngụy trang, chẳng qua chỉ là tiểu thuật, vô luận Bạch Nhạc biến thành bộ dáng gì, hắn đều có thể liếc mắt liền nhìn ra.
Tuy Bạch Nhạc đã làm không sai, nhưng đây... Không phải Yến Bắc Thần!

Ánh mặt trời hơi có chút chói chang.
Đi ra từ gian phòng bọn Mộng Thiên Thu, sau lưng Bạch Nhạc vẫn còn túa mồ hôi.
Thành thật mà nói, khắc ấy, dù là chính hắn đều không biết có giấu qua được Mộng Thiên Thu không.
Chẳng qua, điều này cũng khiến Bạch Nhạc lần nữa ý thức được, vô luận Thiên Cơ Biến hay huyễn thuật chi đạo, hạch tâm nhất đều nằm ở thần hồn!
Không liên hệ được với thần hồn, vĩnh viễn liền chỉ dừng ở cấp độ nhập môn.
Trên thực tế, sát na khi đang thi triển, Bạch Nhạc gần như theo bản năng tiến hành cải biến khí tức thần hồn! Cũng may có kinh nghiệm thao túng thân ngoại hóa thân, nhờ đó mới khiến Bạch Nhạc cường hành khống chế được chính mình.
Đương nhiên, qua được cửa Mộng Thiên Thu liền đồng nghĩa với, chí ít tạm thời hắn đã tính an toàn.
- Công tử, người phủ thành chủ đến, nói phủ chủ cho mời!
Bên này Bạch Nhạc vừa mới đi ra, Tô Nhan liền nghênh đi qua, nhẹ giọng bẩm báo nói.
Bạch Nhạc không phải Yến Bắc Thần, từ lúc Bạch Nhạc vào thành liền đã có người nhận ra, sau đó truyền tin tới phủ thành chủ, có thể nói, chân trước Bạch Nhạc mới vừa đi vào Bạch phủ, chân sau người phủ thành chủ đã tới.
Bạch Nhạc hơi ngớ, không nghĩ đến Ngô Tuyết Tùng lại muốn gặp hắn vào lúc này.
- Công tử, có cần đi không?
Nhìn vào Bạch Nhạc, Tô Nhan có chút lo lắng nhẹ giọng hỏi.
Thoáng trầm tư một lát, rất nhanh Bạch Nhạc liền quyết định chủ ý:
- Đi, tại sao không đi! Bạch gia ở Thanh Châu Thành, làm sao có thể không nể mặt thành chủ được.
Nếu là trước khi gặp Mộng Thiên Thu, có lẽ Bạch Nhạc còn sẽ có chút chột dạ, nhưng giờ đây, có thể nói hắn hoàn toàn tự tin Ngô Tuyết Tùng tất không nhận ra mình.
Như thế, tự nhiên không lý nào lại cự tuyệt.
Khác với lần trước, lần này dù là Ngô Tuyết Tùng cũng rất nể mặt Bạch Nhạc, xe ngựa phủ thành chủ dừng ở bên ngoài Bạch phủ, dưới sự chỉ dẫn của đối phương, Bạch Nhạc thản nhiên ngồi trên xe ngựa đến thẳng phủ thành chủ.
Vẫn là sân viện quen thuộc kia, chỉ là, lần này Ngô Tuyết Tùng không tập trung luyện kiếm như trước, mà ngồi ở trong đình, ngâm trà ngon chờ đợi Bạch Nhạc đi qua.
- Bạch Nhạc bái kiến phủ chủ!
- Ngồi!
Vẫn là một thân áo xám quanh năm không đổi kia, ý cười trên mặt mang theo mấy phần ôn hòa, vươn tay làm tư thế mời, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói.
- Đa tạ phủ chủ!
Ngồi xuống ghế đá đối diện Ngô Tuyết Tùng, trên thân Bạch Nhạc không có nửa phần kiêu ngạo, cảnh này khiến trong lòng Ngô Tuyết Tùng rất mãn ý.
- Bạch Nhạc, cách lần đầu tiên chúng ta đã hơn một năm rồi nhỉ?
Thuận tay đẩy chén trà tới trước mặt Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng thuận miệng hỏi.
- Hồi bẩm phủ chủ, tính ra đã gần một năm rưỡi.
- Đúng vậy, hơn một năm.
Tựa hồ có chút thổn thức, Ngô Tuyết Tùng nhẹ giọng nói:
- Lúc đó ngươi chẳng qua mới vào Linh Phủ, không danh không tiếng, mà nay lại đã danh chấn Thanh Châu, là Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu... Ghê thật!
- Phủ chủ khen nhầm.
Chắp tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Chỉ là vận khí tốt chút mà thôi.
- Vận khí... Cũng là thực lực!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng mang theo ẩn ý nói.
Lời này Bạch Nhạc không biết nên đáp thế nào, đành phải trầm mặc, chờ đợi đối phương nói tiếp.
- Trước kia lúc Yến Bắc Thần đến Bạch gia, ta không nhúng tay, ngươi có oán giận gì không?
Nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh hỏi.
- Bạch Nhạc không dám!
Nghe thế, Bạch Nhạc lập tức đứng dậy vái dài, trầm giọng đáp.
- Không dám? Tức là vẫn có?
Mặt trầm như nước, Ngô Tuyết Tùng lần nữa mở miệng hỏi.
- Không có!
Lắc đầu, Bạch Nhạc vội giải thích:
- Xưa kia được phủ chủ chiếu cố, Bạch Nhạc lại một mực chưa thể hồi báo, đối với phủ chủ, Bạch Nhạc chỉ có cảm kích, há lý nào lại có oán giận? Tuy Bạch Nhạc bất tài, nhưng chút năng lực phân biện thị phi này thì vẫn có.
Nhìn vào Bạch Nhạc, tựa hồ muốn từ trong mắt nhìn ra tâm tư chân thực của hắn.
Một lúc lâu sau, Ngô Tuyết Tùng mới chậm rãi gật đầu, trên mặt lần nữa lộ ra ý cười:
- Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu được, trên đời này không có ưu ái vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ! Muốn người khác đối tốt với ngươi, trước hết ngươi phải chứng minh được giá trị bản thân.
- Từ lúc ngươi mang theo Linh Khư Quả rời khỏi Thất Tinh Tông, ta liền nói qua với kẻ dưới, vô luận dùng cách gì, chỉ cần ngươi vượt qua được kiếp nạn này, ta liền đưa tặng ngươi một trường cơ duyên!
Ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng nghiêm túc nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận