Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 951 - Ngươi vênh váo, thế thì đã sao? (2)



Chương 951 - Ngươi vênh váo, thế thì đã sao? (2)




Dù cho là Bạch Nhạc không thừa nhận cũng không được mặc dù Vệ Phạm Dạ vênh váo nhưng trên kiếm đạo, thực lực của hắn cũng cực kỳ kinh khủng. Nếu như không suy xét các nhân tố khác, sợ là bản thân hắn cũng chưa chắc bì kịp đối phương.
Dây lửa bị một đòn ép xuống, trong lòng Hà Tương Tư cũng không khỏi rùng mình. Một ý niệm, xung quanh thân thể bốc lên lửa mạnh, Tinh Cung thiêu đốt nổi lên trên đỉnh đầu.
Nếu như ngay từ đầu Hà Tương Tư còn chưa biết về thực lực của Vệ Phạm Dạ, như vậy trong chớp nhoáng giao phong này, nàng đã ý thức được rõ ràng. Nếu không dùng hết toàn lực, chỉ sợ cái khiêu chiến này sẽ thật sự trở thành một trò cười.
Vinh nhục cá nhân thì cũng thôi, nhưng hôm nay nàng ra tay lại đại biểu cho mặt mũi của Thất Tinh Tông. Nếu như thua quá khó coi, chỉ sợ cũng không tránh khỏi càng làm cho đối phương coi khinh Thất Tinh Tông.
Trong lúc suy nghĩ, liệt diễm khủng bố chợt cuốn ra, trong nháy mắt như muốn cắn nuốt Vệ Phạm Dạ.
- Đến hay lắm!
Thân hình vẫn không động, Vệ Phạm Dạ thậm chí ngay cả Tinh Cung cũng không tế xuất. Hắn nhẹ nhàng điểm một cái dưới chân, lập tức có hào quang từ dưới chân tỏa ra, nhẹ nhàng bảo vệ xung quanh. Mặc cho liệt diễm xung quanh mãnh liệt thế nào không có cách nào xâm nhập vào bên trong ánh sáng.
- Thất Thải Tiên Liên!
Trong mắt lộ ra tinh mang, căn bản không cần bất kỳ giải thích nào, Bạch Nhạc cũng có thể hiểu rõ cái này căn bản không phải pháp môn đặc thù gì mà là Vệ Phạm Dạ mượn Thất Thải Tiên Liên trọng tố thân thể sau đó tự có thiên phú thần thông.
Thủy hỏa bất xâm!
Trừ khi đối phương có thực lực trên thủy hỏa đạo vượt lên trước Vệ Phạm Dạ, nếu không đối diện với mấy đạo pháp thần thông này, Vệ Phạm Dạ có thể nói gần như là miễn dịch.
Đối với người tu luyện loại đạo này như Hà Tương Tư, đây quả thực là ác mộng.
Trong nháy mắt, trên trận nhất thời xôn xao.
Lẽ nào Vệ Phạm Dạ chỉ đứng ở kia không nhúc nhích, cuộc tỷ thí này cũng đã phải phân ra thắng bại ư? Đây cũng quá biến thái rồi.
Bạch Nhạc hơi híp mắt, tâm trạng cũng bất giác sinh ra chút khinh thường.
Bằng vào thiên phú Thất Thải Tiên Liên mang đến, tuy có thể mang đến tiện lợi cực lớn, đánh như vậy có vẻ rất tuấn tú, rất không tầm thường, nhưng trên thực tế, đi ra bên ngoài vênh váo cũng không có tính thực chất gì.
Nói trắng ra, bây giờ Vệ Phạm Dạ chỉ ỷ vào Thất Thải Tiên Liên cường đại để bắt nạt người ta mà thôi. Đương nhiên, điều này cũng không có gì không đúng. Đây như là một kiện pháp bảo trời sinh, để cho hắn nhiều hơn vài phần thắng vào lúc tranh đấu.
Nhưng chỉ cần sớm bị người ta biết, làm ra ứng đối thích hợp thì muốn đối phó cũng không trắc trở.
Lấy thực lực của Vệ Phạm Dạ, đối phó Hà Tương Tư căn bản cũng không cần tận lực như vậy. Hắn làm như thế, đơn giản chỉ để khoe khoang.
Quả nhiên, ngay lúc trong đầu Bạch Nhạc xoay quanh những ý niệm này, Vệ Phạm Dạ chợt thu ánh sáng bảy màu bên người, mở miệng nói:
- Xin lỗi, là ta sơ sẩy! Tỷ thí thế này đối ngươi mà nói cũng không công bằng. Ta sẽ tán đi lực lượng, chúng ta làm lại lần nữa.
- ...
Mặc dù Hà Tương Tư có không cam lòng thế nào nhưng tới mức này, nàng căn bản cũng không cách nào đánh tiếp nữa.
- Vệ sư huynh, ta chịu thua!
Ẩn đi Tinh Cung, phất tay tán đi hỏa linh lực xung quanh, Hà Tương Tư nhẹ giọng nói.
- Hà sư muội, xin lỗi! Là ta không tốt, đã nói tỷ thí, lại bất giác vận dụng lực lượng Thất Thải Tiên Liên. Trận này vẫn tính là ta thua đi.
Vệ Phạm Dạ có vẻ cực kỳ khiêm tốn, dáng vẻ nho nhã lễ độ.
Nếu như người không biết chỉ sợ sẽ thật sự cho rằng hắn là người khiêm tốn. Nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc dùng đầu ngón chân cũng có thể nhìn ra con hàng này căn bản đang cố ý làm ra vẻ.
Hơn nữa, nếu như còn muốn sâu một tầng, chỉ sợ cũng chưa chắc không có cố ý để cho mình thấy như vậy một màn ý tứ.
Giả vờ không cẩn thận, đã khoe khoang thực lực lại bày ra phong độ quân tử, thậm chí cho Thất Tinh Tông một bậc thang xuống. Để cho mọi người chỉ cảm thấy hắn là chiếm lực lượng Thất Thải Tiên Liên mới như vậy, cũng không tổn hại mặt mũi Thất Tinh Tông!
Thậm chí, nói không chừng còn có thể vì vậy để cho Hà Tương Tư sinh ra hảo cảm, tiến thêm một bước đả kích mình. Trong một hành động nho nhỏ này có vô số thâm ý, một hòn đá trúng nhiều con chim, thật làm người ta thán phục.
Nhưng nếu đã nhìn thấu những tâm tư này, Bạch Nhạc phản ứng cũng đơn giản hơn so với tưởng tượng của bất kỳ kẻ nào nhiều.
Bạch Nhạc như không nhận ra thâm ý trong này, đi tới đỡ lấy Hà Tương Tư:
- Hà sư tỷ, Vệ sư huynh là đệ nhất thiên kiêu Duyện Châu. Chúng ta không bằng cũng là bình thường! Lại nói, chúng ta cũng đã lâu không gặp, không bằng theo ta đi ra ngoài một chút, thế nào?-
Không phải ngươi muốn làm ra vẻ à? Vậy để ngươi làm ra vẻ thôi!
Người làm ra vẻ phần ngươi, ta chọc muội của ta. Mọi người không can thiệp chuyện của nhau, không phải rất tốt à?
Vệ Phạm Dạ ngươi vênh váo, lợi hại, thì sao chứ?
Ta vẫn có thể mang theo Hà Tương Tư rời đi. Còn thắng bại... Ai quan tâm chứ?
Trong nháy mắt, sắc mặt Vệ Phạm Dạ cứng đờ!



Bạn cần đăng nhập để bình luận