Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 1255 - Bạch Nhạc Ở Đây, Người Nào Đến Chiến? (2)



Chương 1255 - Bạch Nhạc Ở Đây, Người Nào Đến Chiến? (2)




Bạch Nhạc không có lập tức làm ra phản ứng, ngược lại chậm rãi đưa mắt dời đi, trong khoảnh khắc, liền tập trung về phía Mặc Kình Ma Quân, tiếp tục mở miệng nói:
- Như vậy, vị này chính là Mặc Kình Ma Quân đúng không?
Mặc Kình thở dài một tiếng, chậm rãi mở miệng nói:
- Thông Thiên có thể có được đệ tử bực này, quả thực lại khiến chênh lệch của ta hạ thấp xuống... Chỉ tiếc, ngươi sinh không gặp thời!
Đối mặt Bạch Nhạc, lúc này Mặc Kình cũng không biết mình có cảm xúc thế nào.
Có thưởng thức, có hận, cũng có vài phần do dự không biết nên xử trí Bạch Nhạc như thế nào.
Nhưng bất kể như thế nào, Mặc Kình cũng phải thừa nhận, Bạch Nhạc quá xuất sắc.
- Ta tự vấn không phải kẻ ngu dốt, không biết tiền bối làm sao phát hiện ra ta nhanh như vậy?
Bạch Nhạc ngẩng đầu, mở miệng hỏi lần nữa.
- Ngươi quay đầu lại nhìn, tự nhiên sẽ biết!
Diệp Lăng Vân nhàn nhạt hồi đáp.
Bạch Nhạc không lo lắng có ai hội nhân cơ hội xuất thủ với hắn, bởi vì căn bản không cần như thế, lấy thực lực của đối phương, nếu muốn giết mình, cho dù là mình toàn lực ứng phó, cũng đâu có nửa điểm cơ hội chống cự.
Bạch Nhạc xoay người, liếc mắt liền nhìn thấy hình chiếu trong bầu trời, nhất thời liền hiểu ra.
Trong nháy mắt, khóe miệng Bạch Nhạc không khỏi lộ ra vài phần tự giễu, nhẹ giọng mở miệng nói:
- Thì ra là thế!
Đây chân chính là người tính không bằng trời tính.
Ở bên trong thượng cổ cấm địa, Bạch Nhạc hành động vô cùng cẩn thận, lần lượt kéo mình từ trong tuyệt cảnh trở về, lại không nghĩ rằng, tất cả đều bị chiếu rõ rõ ràng ràng ở trên Đạo Lăng Sơn.
Trên thực tế, từ thời điểm hắn ở trong thượng cổ cấm địa hóa thân thành Yến Bắc Thần, tập sát Vệ Phạn Dạ và Triệu Thụy, cũng đã bước vào Quỷ Môn Quan rồi.
Cũng may, trước đó hắn đã đưa Vân Mộng Chân vào ngũ sắc Tiên Cung.
Tính ra, cũng coi như kiếm lời, hoàn toàn không có gì để oán giận.
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc lại càng trở nên thoải mái:
- Kẻ giết người, sẽ có ngày bị giết! Số người ta giết qua cũng không phải ít, bây giờ các ngươi muốn giết ta, cũng không tính là oan uổng!
Trong lúc nói chuyện, Cổ tay Bạch Nhạc khẽ đảo, nhất thời nắm Nghịch Ma Kiếm vào trong tay lần nữa!
- Bạch Nhạc ở đây, người nào đến chiến? !
Chỉ bốn chữ đơn giản phun ra từ trong miệng Bạch Nhạc, lại như tiếng sấm vang giữa trời xuân, nhất thời làm cho cả Đạo Lăng Sơn cũng vì đó mà run lên.
Đến thời khắc này, Bạch Nhạc tự biết hẳn phải chết, nhưng vẫn không có sợ hãi chút nào, dù biết rõ sẽ có cường giả Tinh Hải Cảnh, thậm chí Hóa Hư Cảnh tự mình xuất thủ, cũng vẫn không thúc thủ chịu trói, mà nâng kiếm lên chủ động khiêu chiến.
Cho dù phóng mắt khắp thiên hạ, lại có mấy người có thể làm được phần khí phách này, hào hiệp này?
So sánh ra, bất kể là Triệu Thụy, Vệ Phạn Dạ, hay là loại thiên tài tuyệt đỉnh như đám người Lâm Tuyết Dật, Mặc Vũ, cũng chỉ một truyện cười.
Người nào đến chiến? !
Bốn chữ này giống như kinh lôi, hung hăng nổ vang trong lòng mỗi người, cũng làm cho tất cả mọi người chần chờ lần nữa.
Tuy Bạch Nhạc chắc chắn phải chết, thế nhưng... Ai đi giết Bạch Nhạc?
Trong cùng thế hệ, Bạch Nhạc đã gần như vô địch, trừ Vân Mộng Chân vẫn còn ở trong ngũ sắc Tiên Cung chưa đi ra, ai dám đối mặt với nghịch ma chi uy? !
Hơn nữa, cho dù Vân Mộng Chân đi ra, với quan hệ giữa Vân Mộng Chân và Bạch Nhạc, ai có thể tin tưởng Vân Mộng Chân sẽ ra tay với Bạch Nhạc?
Về phần nói, để cường giả Tinh Hải Cảnh xuất thủ.
Chỉ dựa vào trận chiến cuối cùng Bạch Nhạc chém giết Mặc Vũ kia, sợ là trong lòng lão tổ Tinh Hải Cảnh bình thường cũng muốn phát run.
Cũng không thể vì giết một Bạch Nhạc, mà còn phải để các lão tổ Tinh Hải Cảnh liên thủ vây giết, hoặc để cho cường giả Hóa Hư tự mình động thủ được?
Nếu như Bạch Nhạc sợ hãi, thúc thủ chịu trói, tự nhiên ai cũng có thể chém giết Bạch Nhạc.
Thế nhưng thời điểm Bạch Nhạc nâng kiếm khiêu chiến... Lại mạnh mẽ làm khó người khác.
Trong lúc nhất thời, trên đỉnh Đạo Lăng Sơn, dưới ánh mắt vô số cao thủ chính ma lưỡng đạo, vậy mà không có một người nào nguyện ý đứng ra ứng chiến.
Dường như câu nói kia, vẫn còn đang vang vọng trên không trung!
Bạch Nhạc ở đây, người nào đến chiến? !
Gần trăm hơi thở thời gian, vậy mà không một người trả lời, tình cảnh này thật sự khiến Diệp Lăng Vân tức xanh mặt.
Nhưng lấy thân phận của hắn, chẳng lẽ còn tự mình xuất thủ với Bạch Nhạc hay sao, coi như hắn không biết xấu hổ, thì dù sao Đạo Lăng Thiên Tông cũng vẫn cần thể diện.
Thực ra không ai nguyện ý ra tay, cũng không phải là sợ Bạch Nhạc, ở đây có nhiều lão tổ Tinh Hải Cảnh như vậy, số người có thực lực cường đại cũng không ít, nếu thật sự không để ý đến thân phận ra tay với Bạch Nhạc, đánh chết Bạch Nhạc cũng không phải là quá khó khăn.
Nhưng vấn đề ở chỗ... Ai nguyện ý ném cái thể diện này đi đây?
Trong số những Tinh Hải Cảnh có nắm chắc dễ dàng thắng được Bạch Nhạc, có người nào không phải lão giả sống trên trăm năm, nếu như âm thầm ra tay với Bạch Nhạc thì cũng thôi đi, bây giờ ra tay với Bạch Nhạc ở trước nhiều người như vậy, cho dù thắng cũng không giữ được thể diện.



Bạn cần đăng nhập để bình luận