Thái Thượng Kiếm Tôn

Chương 569 - Về nhà (2)



Chương 569 - Về nhà (2)




Bạch Nhạc dừng lại một chút, lại nói:
- Ngày sau nếu đệ tử còn có chỗ không hiểu về ma thuật mà ngài vẫn đồng ý giải thích cho đệ tử, thì đệ tử đã thấy đủ rồi.
Một câu cuối cùng này đã thực sự khiến Mộng Thiên Thu cảm động.
Ông có thể nhìn ra Bạch Nhạc thật sự không đặt quá nhiều tâm tư vào ma thuật, nếu ông có thể tiến thêm một bước, vậy ngày sau cũng có thể tiếp tục chỉ điểm giúp Bạch Nhạc tu luyện ma thuật.
Nghĩ vậy, lúc này Mộng Thiên Thu mới nhận lấy thận thạch:
- Thôi, lão phu cũng thực sự không bỏ được thận thạch, đành chiếm hời của ngươi một lần vậy.
- Thiên Thu đại sư nói quá lời.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, hắn đưa thận thạch xong cũng không ngồi bao lâu liền cáo từ.
Thận thạch tuy rằng quý giá, nhưng ở trong tay Bạch Nhạc lại thật sự không phát huy được bao nhiêu tác dụng, chi bằng cứ đưa đi, coi như là đáp lễ đối với Mộng Thiên Thu vậy.
Lúc trước Ngô Tuyết Tùng từng nói với Bạch Nhạc, trên đời này không có tự nhiên yêu ai, cũng không có tự nhiên hận ai.
Lời này, Bạch Nhạc đồng ý.
Cho dù là ai cũng không thể mong đối phương cho đi vô điều kiện mà bản thân lại không hồi báo bất cứ điều gì.
Mộng Thiên Thu có ân với hắn, cũng chỉ có hắn báo đáp lại mới có thể giúp cho mối quan hệ này duy trì lâu hơn nữa, đây mới là đạo làm người.
Trên thực tế, không chỉ mình Mộng Thiên Thu, mà tất cả mọi người đều như vậy.
Rời khỏi Thất Tinh tông, Bạch Nhạc lại đi một chuyến đến Hàn Sơn bái phỏng Chu Mộng Dương. Mặc dù hắn không có thứ gì để đưa cho Chu Mộng Dương., nhưng ít nhất cũng phải chu toàn lễ nghĩa, hơn nữa lúc trước bởi vì Lí Phù Nam chết, quan hệ giữa Hàn Sơn và Bạch Nhạc cũng thực không vui vẻ gì.
Hiện tại Bạch Nhạc tự mình lên Hàn Sơn bái phỏng Chu Mộng Dương cũng có ý bỏ qua chuyện cũ, xem như bày tỏ thiện ý với Chu Mộng Dương, cũng là với Hàn Sơn.
Phải biết rằng hiện giờ Bạch Nhạc cũng không phải tiểu tử không hoàn cảnh như trước, nhất cử nhất động của hắn đều có ý nghĩa đặc biệt.
Bạch Nhạc xử lý xong những việc này mới trở lại Thanh Châu thành, lại ở cạnh Bạch Thanh Nhã một thời gian, sau đó mới lặng lẽ lên đường trở về Linh Tê kiếm tông.
Vốn Tô Nhan còn muốn đi theo Bạch Nhạc, chỉ là hiện giờ cục diện của Thanh Châu còn chưa hoàn toàn ổn định, Bạch Nhạc còn cần một người có thể tin tưởng ở lại trấn giữ Thanh Châu để đề phòng bất trắc, Tô Nhan không chỉ là người thích hợp nhất mà còn là người duy nhất có thể chọn, nàng ta chỉ đành ấm ức ở lại.
Huống chi cho dù không đề cập đến chuyện này, Tô Nhan lấy thân phận ma tu đi theo hắn trở lại Linh Tê kiếm tông chỉ sợ cũng không phải là một ý kiến hay. Rốt cuộc thì Linh Tê kiếm tông cũng không phải là tông môn lớn giống như Thất Tinh tông, Tô Nhan đã đột phá Tinh Cung cảnh. nếu như xuất hiện ở đó sẽ mang đến cảm giác uy hiếp, như vậy cũng không hay.
Bạch Nhạc cưỡi ngựa, thu liễm lại hơi thở, giống như một công tử thanh nhã lên đường trở về môn phái.
Lúc trước khi rời đi, Bạch Nhạc vẫn còn là một thiếu niên vô danh, nhưng hôm nay trở về, hắn đã trở thành nhân vật lớn ở Thanh Châu rồi.
Đối với Bạch Nhạc mà nói, lần này trở lại môn phái cũng có một chút cảm giác áo gấm về làng, chỉ là hiện giờ Bạch Nhạc vẫn không có ý định phô trương như trước.
Gần ba năm trôi qua, bất tri bất giác. Bạch Nhạc đã từ thiếu niên trở thành một hắn thanh niên gần hai mươi tuổi, tướng mạo cũng tuấn tú hơn nhiều.
Chỉ là không biết lúc này trở về, Linh Tê kiếm tông đã ra sao.
“Mười năm khổ học không người hỏi, một sớm thành danh thiên hạ hay!” Trong đầu hiện lên một câu thơ, khoé miệng hắn không kiềm được bật cười rạng rỡ.
Đối với thư sinh mà nói, chỉ cần trúng cử cũng đã được thiên hạ biết đến, nhưng thành tựu của Bạch Nhạc hôm nay, một danh hiệu cử nhân nho nhỏ sao có thể so được.
Từ lúc bắt đầu trở lại môn phái, chính hắn đã quyết định thực sự dấn thân vào con đường khuynh đảo thiên hạ.
- Một sớm thành danh thiên hạ hay. Vân Mộng Chân, không bao lâu nữa nàng có thể nghe được tên của ta rồi.
“Núi không nhất thiết phải cao, có Tiên ở là sẽ nổi danh. Sông không nhất định phải sâu, có Rồng ở là có linh khí……”
Đường núi dài, tiểu hồng mã chậm rãi bước đi, trên tay thiếu niên cầm một quyển sách, lười biếng đọc, bật thốt nên lời thích ý.
Trong rừng có suối nước chảy nhẹ nhàng, vang lên âm thanh róc rách.
- Thư sinh, trong một ngày nắng nóng như thế này mà ngươi còn đọc sách, thật là nhàm chán mà!
Trong rừng đột nhiên vang lên một tràng tiếng cười trong trẻo êm tai tựa như tiếng chim hoàng oanh hót, thấm vào ruột gan, thiếu niên hơi ngẩng đầu liền thấy một thiếu nữ khoảng mười hai mười ba tuổi đi ra từ khu rừng, còn làm mặt xấu với thiếu niên.
Thiếu niên hơi mỉm cười, buông quyển sách xuống rồi lấy ra một cái túi da từ trên ngựa:
- Nóng quá, tiểu cô nương, ngươi có thể giúp ta lấy một chút nước không?
- Sao ta lại phải giúp ngươi, ngươi có cái gì tốt chứ?
Thiếu nữ nghiêng đầu đánh giá đối phương, hỏi.
- Ta dạy ngươi đọc sách được không?
Khóe miệng thiếu niên tràn ra một ý cười, hòa nhã nói.



Bạn cần đăng nhập để bình luận